Tôi vẫn giữ nguyên loại vẻ mặt đó, không nhúc nhích.
Nhưng trước khi Viêm Tiêu rời đi vẫn nói bổ sung một câu.
“Người anh em, năm ngày sau sẽ làm đám cưới cho cậu. Coi như là tưởng nhớ quá khứ của cậu và tôi đi. Trước khi cậu hiến tế, tôi có thể tặng cho cậu một món quà cuối cùng…”
Viêm Tiêu nói xong thì bỏ đi.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, cho đến mấy phút sau mới dám hít thở sâu.
Tôi cảm giác ngay cả lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi.
Giờ khắc này, cả người tôi đều suy yếu.
Cũng may không có bị nhìn ra sơ hở, bằng không thì hậu quả có thể sẽ rất nguy hiểm.
Chỉ là, tin tức hôm nay tôi nghe được trong miệng Viêm Tiêu đã giải đáp thắc mắc nhiều năm của tôi.
Ba trăm năm trước, tà giáo Mắt Quỷ đã bố trí một cái bẫy.
Còn mồi nhử của cái bẫy này chính là Mộ Dung Ngôn, còn tôi chính là con mồi mà bọn chúng muốn.
Về phần Viêm Tiêu nói làm đám cưới cho tôi và Mộ Dung Ngôn, tôi cũng không cảm thấy thích thú.
Tôi chỉ đang nghĩ, phải làm sao mới có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Khi nào thì Đinh Vô Cực mới liên lạc lại với tôi…
*****
Sau khi đánh giá, do có một phần trí nhớ của Khương Minh nên tình yêu của tôi dành cho Mộ Dung Ngôn đã sâu đậm hơn.
Đồng thời tôi cũng cảm thấy may mắn vì hai người chúng tôi đã gặp nhau.
Thế nhưng tôi lại vì chuyện hai người chúng tôi gặp nhau mà đau lòng.
Bởi vì đây là hứa hẹn ba trăm năm của Mộ Dung Ngôn, ở trong nước sông Vong Xuyên chịu đựng giày vò để đổi lấy.
Mặc dù cô ấy đã được Mắt Quỷ Cứu, cũng không có thật sự rơi vào giữa sông. Nhưng cô ấy lại có thể vì tôi mà đưa ra lựa chọn như vậy.
Vậy mà tất cả những thứ này đều bị tà giáo Mắt Quỷ lợi dụng. Từ đầu tới cuối, Mộ Dung Ngôn đã biến thành quân cờ trong tay tà giáo Mắt Quỷ.
Tôi nghĩ tới đây, không hiểu sao lại tức giận.
Nhưng bây giờ tôi không làm được cái gì. Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm chính là ẩn nhẫn, tiếp tục ẩn nấp chờ đợi thời cơ, sau đó dùng một lần hành động duy nhất để chạy ra khỏi nơi này.
Tôi thở sâu một hơi, tiếp tục ngồi ở trên ghế, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi ở trong phòng không dám tiếp tục cử động, cũng không dám phát ra tiếng dư thừa, sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Đến nỗi “đám cưới” năm ngày sau, tôi cũng không quá để ý.
Một đám yêu đạo nói muốn tổ chức hôn lễ cho tôi và Mộ Dung Ngôn, tôi cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác chúc phúc lẫn hạnh phúc gì.
Lại nói, bây giờ Mộ Dung Ngôn đã khôi phục lại thần trí hay chưa, cái này vẫn còn khó nói.
Cứ thế, trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày tôi đều giả vờ, mỗi ngày đều đang đợi sự xuất hiện trở lại của Đinh Vô Cực.
Tôi còn thông qua ngoài cửa sổ, phát hiện trong cả tà giáo Mắt Quỷ đều đang giăng đèn kết hoa, bầu không khí hớn hở hân hoan.
Rất rõ ràng, đây là đang tổ chức chuyện vui.
Thời gian đảo mắt đã trôi qua năm ngày.
Ngày mai chính là thời gian cử hành hôn lễ.
Tối hôm đó, hai nữ hầu của Mắt Quỷ là Đại Song và Tiểu Song lại đưa nước thuốc và cơm tối tới, đồng thời còn chúc mừng tôi ngày mai đám cưới gì đó.
Tôi cũng không để ý tới hai ả, chỉ ngồi yên.
Đúng lúc đó, thân thể của hai người họ đột nhiên run lên một cái.
Cả người giống như trong nháy mắt thất thần, ngay sau đó, tôi nghe được Đại Song máy móc mở miệng nói: “Đinh Phàm, thời cơ chạy trốn đã đến…”
Tôi nghe xong câu này, trong lòng rung lên dữ dội.
Mặc dù giọng nói vẫn là giọng nói của Đại Song, nhưng giọng điệu này rất giống với Đinh Vô Cực.
Tôi đang chuẩn bị quay đầu, thế nhưng ngụy trang và tận lực mấy ngày nay đã khiến cho tôi dằn lại xúc động.
Tôi không lên tiếng, không nhúc nhích, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
“Ngày mai giờ Hợi, chờ giáo đồ Mắt Quỷ say rượu rồi. Cậu hãy nghĩ cách đưa Mộ Dung Ngôn ra sân thi đấu, tôi chờ hai người ở đó. Đến lúc đó, tôi sẽ có cách đưa hai người rời đi…”
Tôi vừa nghe đến đây đã có thể xác định, đây chính là Đinh Vô Cực không thể nghi ngờ.
Năng lực của anh ta có lẽ là thuật khôi lỗi.
Đương nhiên là anh ta đã điều khiển Đại Song Tiểu Song nên mới đối thoại với tôi được.
Tôi nghĩ tới điểm này, không tiếp tục giả vờ nữa mà quay người lại nói với Đại Song ở trước mặt: “Đinh Vô Cực, tôi không thể cứ thế mà rời đi như vậy.”
Biểu cảm của Đại Song không có bất kỳ biến hóa gì, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt nhìn có vẻ hơi trợn to: “Cậu có ý gì?”
“Các đồng đạo chính phái trong nhà giam… tôi phải đưa bọn họ đi…”
“Không được, nhân sĩ chính phái trong nhà giam ước chừng có đến hơn năm mươi mốt người. Trong đó càng không thiếu người bị trọng thương hành động bất tiện. Dẫn theo bọn họ, mục tiêu quá lớn lao, các người hoàn toàn không có khả năng trốn thoát khỏi đây.”
Đinh Vô Cực tiếp tục mở miệng, trực tiếp bác bỏ ý tưởng của tôi.
Nhưng tôi lại thể hiện rõ vẻ kiên trì.
“Sống chết có số giàu sang do trời, nếu như đã có khả năng chạy thoát ra ngoài, thế thì phải liều một phen. Hơn nữa tôi có mấy món đồ vẫn còn bỏ ở nhà giam, tôi phải đi lấy về…”
Giọng điệu của tôi rất kiên định, không có bất kỳ đường lui nào.
Đinh Vô cực hơi có vẻ trầm mặc, cuối cùng thở dài.
“Thử một lần vậy! Bây giờ cậu ngồi yên, tôi phải thu công…”
Tôi nghe xong câu này, vội vàng quay người lại, lần nữa giả vờ ngồi yên.
Đột nhiên, Đại Song Tiểu Song lần nữa giật mình một cái.
Kế tiếp, giọng nói của hai người họ đã quay trở về.
Hai người này hơi giật mình, nhìn xung quanh một chút thấy không có bất kỳ thay đổi gì, cũng không có mảy may sinh nghi.
Thật giống như bản thân mình chỉ vừa mới chớp mắt một cái.