Tôi vẫn không trả lời, Viêm Tiêu lần nữa tiếp tục độc thoại.
“Tôi có một tin tốt, đồng thời cũng có một tin xấu. Trong Đạo môn vừa có mấy cường giả xuất thế, tu vi không hề kém tôi.
Bọn họ đã tập hợp toàn bộ lực lượng của Đạo môn lại, gây uy hiếp cực lớn cho giáo chúng ta và Nhật Nguyệt giáo, làm tổn thất rất nhiều đệ tử.”
Ông ta nhắc tới đây thì dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói tiếp.
“Không bàn chuyện này nữa, chúng ta nói về tin tốt đi. Tin tốt là thời gian phá vỡ phong ấn càng ngày càng gần. Chỉ cần cậu có ở đây, đến lúc đó cậu dùng chân hồn hiến tế.
Một khi vực sâu mở ra, thả bản thể của Mắt Thánh ra. Như vậy, mặc kệ đối phương có tu vi gì thì cũng đều không đáng nhắc tới. Cõi nhân gian này chính là thiên hạ của chúng ta. Ha ha ha…”
Viêm Tiêu lại mở miệng, có vẻ hơi phấn khích.
Tôi nghe xong những thứ này, kỳ thật trong lòng rất khiếp sợ.
Mẹ nó! Thì ra giữ tôi lại là để hiến tế tôi ấy hả?
Cũng may ông đây đã tỉnh, nếu không thì cuối cùng chết thế nào cũng không biết.
Viêm Tiêu hưng phấn một hồi, sau đó lại vỗ lên bả vai tôi một cái, nói:
“Người anh em à! Mặc dù cậu sẽ bị hiến tế, nhưng cậu chết… là đáng giá. Dẫu sao đây mới chính là số mệnh của cậu.
Nhớ lại ba trăm năm trước, vì tìm ra chuyển thế của cậu, các trưởng lão có lẽ đã nghĩ hết mọi cách. Cuối cùng vẫn lấy được tin tức, Mộ Dung Ngôn bằng lòng, nguyện ý tiến vào sông Vong Xuyên chịu hết mọi khổ đau, đợi ba trăm năm sau gặp lại cậu.
Đương nhiên vì cứu được Mắt Thánh ra nên cô ấy cũng không phải chịu khổ ba trăm năm. Đồng thời ba trăm năm sau, chúng tôi còn thành công thông qua cô ấy tìm được cậu.
Cứ như vậy đi! Tôi làm chủ, năm ngày sau sẽ cho cậu và Mộ Dung Ngôn làm đám cưới. Với tư cách là anh trai, đến lúc đó tôi sẽ tặng cho cậu thêm một món lễ vật…”
Viêm Tiêu cứ ở đó lầm bầm lầu bầu, thế nhưng đoạn văn này của ông ta vậy mà lại hóa giải thắc mắc trước đây chưa từng có lời giải của tôi.
Ban đầu, sau khi tôi biết Mắt Quỷ cứu Mộ Dung Ngôn ra khỏi sông Vong Xuyên thì rất lấy làm lạ.
Vì cái gì?
Bây giờ, tôi trong phút chốc đã hiểu.
Thì ra Mắt Quỷ thông qua gián điệp đã biết được hứa hẹn sau khi Mộ Dung Ngôn chết.
Mộ Dung Ngôn nguyện ý ở trong sông Vong Xuyên chịu đựng đau khổ và tra tấn ba trăm năm, bằng lòng bị nước sông Vong Xuyên giày vò ba trăm năm, chỉ cầu ba trăm năm sau gặp lại tôi lần nữa.
Bởi vì Âm Phủ có gián điệp của tà giáo Mắt Quỷ nên cái manh mối này đã bị cao tầng của Mắt Quỷ nắm được.
Cao tầng Mắt Quỷ lập tức lợi dụng năng lực của Mắt Quỷ, phóng thẳng tới Âm Phủ, cứu Mộ Dung Ngôn sau khi nhảy cầu.
Đây cũng là nguyên do vì sao trong đầu tôi liên tục xuất hiện giấc mộng kia.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn chính là số mệnh của tôi.
Số mệnh trong duyên phận của tôi, hai chúng tôi gặp nhau là lẽ đương nhiên.
Mắt Quỷ chính là lợi dụng điểm này, từ đó tìm kiếm chuyển thế của Khương Minh, cũng chính là tôi ở đời này.
Viêm Tiêu dừng một chút rồi mở miệng nói tiếp: “Cuối cùng cũng đã tìm được cậu rồi, tuy rằng cậu đã bị chính phái tẩy não nhưng chân hồn đặc biệt của cậu trước sau chung quy vẫn là Khương Minh. Hết thảy những chuyện này đều là số mệnh của cậu và tôi…”
Tôi nghe tới đây, âm thầm hốt hoảng.
Nói như thế thì một trăm năm mươi năm trước, Mộ Dung Ngôn chạy thoát khỏi khống chế của Mắt Quỷ nói không chừng chính là hành động cố ý của Mắt Quỷ.
Cái mà bọn chúng muốn chính là thả Mộ Dung Ngôn ra, thông qua theo dõi cô ấy sau đó tìm được chuyển thế của Khương Minh.
Đương nhiên tà giáo Mắt Quỷ cũng đã làm như vậy.
Năm đó Mộ Dung Ngôn chạy trốn cũng không phải ngẫu nhiên mà là cố ý.
Hơn nữa, trong một trăm năm mươi năm này, tà giáo Mắt Quỷ vẫn luôn theo dõi Mộ Dung Ngôn.
Với năng lực của tà giáo Mắt Quỷ, muốn giải quyết một nữ quỷ như Mộ Dung Ngôn cũng không khó lắm.
Vậy mà Mộ Dung Ngôn lại tồn tại những một trăm năm mươi năm.
Ban đầu tôi cứ cho rằng vùng lân cận Quỷ Mã Lĩnh có Âm Lộ, lúc đó lại có thêm quỷ sai xuất hiện nên thế lực Mắt Quỷ sẽ không dám đến khu vực đó.
Bây giờ nhìn lại, cũng không hẳn là vậy.
Là Mắt Quỷ cố ý không làm phiền Mộ Dung Ngôn, để cho cô ấy phát triển.
Mãi cho đến hai năm trước, chắc là sau khi Mắt Quỷ xác định tôi chính là chuyển thế của Khương Minh thì mới bắt đầu ra tay.
Cũng đúng vào lúc đó, dấu ấn màu đen trên tay tôi biến mất, Mộ Dung Ngôn cũng xuất hiện ở nơi này.
Nói rõ Mộ Dung Ngôn cũng là vào lúc đó mới bị tà giáo Mắt Quỷ “thu về”.
Nhưng có phải Mộ Dung Ngôn đã sớm biết được một vài bí mật hay không?
Bởi vì trước khi tôi bị Mắt Quỷ bắt đi, Mộ Dung Ngôn cũng đã nói.
Cô ấy bảo tôi không được để tà giáo Mắt Quỷ bắt, không được cho người ngoài biết ngày sinh tháng đẻ của tôi…
Tôi nghĩ trong đầu như vậy, cũng có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng bây giờ tôi không dám tỏ ra bất kỳ biểu cảm khác thường gì, chỉ có thể giữ nguyên cái dáng vẻ ngờ nghệch đờ đẫn kia.
Kế đó, Viêm Tiêu ở bên cạnh tôi nói lải nhải thật lâu.
Phần lớn là một chút ký ức và hoài niệm lúc ông ta còn trẻ.
Viêm Tiêu nói lúc ông ta còn trẻ đã cùng Khương Minh tranh hùng, cùng nhau nô đùa.
Viêm Tiêu bị Khương Minh đè ép, khó chịu biết bao.
Nhưng ba trăm năm sau, ông ta lại hoài niệm quãng thời gian ấy.
Chỉ là nói cho cùng, ông ta vẫn muốn giết tôi, lấy tôi đi hiến tế.
Có điều không ai có thể nghĩ tới, vậy mà giáo chủ Mắt Quỷ lại có một mặt không muốn để cho người ta biết như vậy.
Mãi cho đến nửa tiếng sau, lúc này Viêm Tiêu mới lần nữa vỗ vào bả vai tôi một cái, nói mình phải rời đi.