Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2326

Chương 2326 Chương 2326

Khương Minh vốn là người chính nghĩa, từ đầu đến cuối đều không biết Mắt Quỷ là tồn tại tà ác bực nào.

Cho dù tôi chính là Khương Minh của năm đó thì sau khi biết được hành vi và tác phong làm việc của Mắt Quỷ, tôi nghĩ tôi của kiếp trước cũng sẽ không đồng ý.

Tôi ở dưới loại tín niệm này, không ngừng kiên trì.

Đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa: “Cộc cộc cộc…”

Tôi nghe thấy tiếng động này, âm thầm hốt hoảng.

Người này đương nhiên chính là người nữ hầu đưa điểm tâm và thuốc nước đến cho tôi vào mỗi buổi sáng.

Nữ hầu đến, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng nhìn thấy trạng thái hiện tại của tôi.

Một khi phát hiện ra dị thường thì giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu sẽ rót cho tôi một tia thần niệm kỳ quái màu đen, kiên trì của tôi thế nào cũng sẽ thất bại trong gang tấc.

Tôi nghĩ đến đây, dứt khoát chọn nằm xuống ngủ, đồng thời dùng tay lau mồ hôi.

Sau vài tiếng gõ cửa, bỗng cửa bị mở ra.

Hai nữ hầu đi tới. Bọn họ đi vào phòng, đặt đồ vật lên trên bàn, sau đó thấy tôi đang ngủ thì đi tới gần kiểm tra một chút.

Lúc này, tôi thật sự đang rất khó chịu, gắt gao túm chặt lấy vai, thế nhưng thân thể vẫn không dám lộn xộn, sợ đối phương phát hiện phương diện tinh thần của tôi xảy ra dị thường.

Hai nữ hầu đi tới gần một chút, thấy tôi còn đang ngủ.

Một nữ hầu trong số đó mở miệng nói thẳng: “Thiếu chủ, điểm tâm đã bưng tới rồi. Bây giờ… chúng tôi xin phép cáo lui…”

Ả nói rồi lại liếc nhanh qua tôi mấy lần, thấy tôi đang nằm ở trên giường không nhúc nhích, cũng không có biến hóa gì.

Hai nữ hầu liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó lui ra ngoài.

Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là hằng ngày quan sát biến hóa về tâm trạng của tôi.

Hai ả vừa mới đi ra khỏi phòng, một nữ hầu trong số đó đã ngay lập tức mở miệng nói: “Đại Song, cô nói xem có cần bẩm báo lại tình huống của thiếu chủ không? Mọi khi ngài ấy đều thức dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sao hôm nay vẫn còn ngủ?”

Cô gái tên là Đại Song liếc mắt nhìn ả: “Tiểu Song, cô quên hôm qua đưa thiếu chủ về bằng cách nào rồi sao? Thiếu chủ được mấy người đưa trở về, ngài ấy bị thương. Chắc là không có vấn đề gì đâu, đừng có đi quấy rầy giáo chủ. Mỗi lần tôi nhìn thấy giáo chủ, trong lòng đều sợ hãi…”

“...”

Hai nữ hầu vừa đi vừa nói, rất nhanh đã rời khỏi nơi này.

Tôi đợi một lúc lâu rồi mới ngồi dậy.

Cả người bị mồ hôi thấm ướt đẫm, tôi nhìn chén thuốc kia, lại có tiềm thức muốn uống.

Tôi biết, tôi phải tiếp tục nhẫn.

Vậy nên tôi loạng choạng bước xuống giường, bưng chén nước thuốc kia lên, định đổ vào trong chậu hoa bên cạnh.

Nhưng tôi ngửi tới hương vị ấy, lại có khát khao muốn uống.

Nhiều lần tôi còn suýt chút nữa không nhịn được, nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng dục vọng.

Tôi rót toàn bộ nước thuốc vào trong chậu hoa.

Cả ngày hôm nay tôi rất khó chịu, liên tục kiềm chế loại đau đớn khó tả ấy.

Cũng may tới gần thời gian giữa trưa thì loại cảm giác khó chịu này đã giảm đi rất nhiều. Chỉ là cả người giống như hư thoát vậy.

Ước chừng mỗi bữa đều có người tới đưa cơm, giữa trưa cũng không ngoại lệ, vẫn là Đại Song Tiểu Song xuất hiện ban sáng.

Tôi nghe có người gõ cửa, lập tức giả bộ thờ ơ, ngồi ở trên ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sau khi hai nữ hầu đi vào phòng, trước hết là đến chào hỏi tôi.

Nhưng tôi không dám nhìn bọn họ lấy một lần, cũng không dám nói chữ nào.

Bởi vì một khi tôi và trước đây có chỗ khác nhau thì sẽ khiến cho bọn họ sinh nghi.

Để ngụy trang tốt hơn, tôi thậm chí còn gắt gao áp chế thở ra hít vào, không dám nháy mắt dù chỉ một cái.

Nhưng hết thảy đều có kinh không hiểm mà trôi qua.

Hai nữ hầu đưa cơm vẫn không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, đặt cơm trưa và nước thuốc xuống sau đó rời đi.

Cứ thế, tôi tiếp tục kiên trì thêm ba ngày nữa.

Cho đến ba ngày sau, giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu lại lần nữa đi tới đây tìm tôi…

*****

Thời gian ba ngày, tôi liên tục chịu đựng sự cắn trả của nhân cách Khương Minh, không ngừng chịu đựng cái loại giãy giụa và đau đớn đó.

Nhưng trong ba ngày này, tôi đã không uống một giọt nước thuốc cỏ Vong Hồn nào.

Tất cả đều bị tôi đổ sạch, hơn nữa còn che giấu rất tốt.

Dưới tình huống này, nhân cách Khương Minh tiêu cực cắn trả tôi cũng càng ngày càng yếu.

Bây giờ tôi đã có thể giả vờ một cách hoàn mỹ.

Tôi tin chắc rằng chỉ cần cho tôi mười ngày tám ngày, tôi nhất định có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.

Nhưng lúc này đây, khi tôi đang ngồi ở trên ghế vừa bắt chước đóng giả vừa ngẩn ngơ thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tôi nghe tiếng cửa phòng mở ra, thần kinh cả người trong nháy mắt căng cứng.

Tôi ngồi ngay ngắn, không dám quay đầu, càng không dám phát ra tiếng động, lần nữa tiến vào trạng thái giả vờ.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, nhưng tiếng bước chân này không đúng.

Không phải Đại Song Tiểu Song tới đưa thuốc, chắc là người khác.

Trong chốc lát, một giọng nói của đàn ông trung niên sang sảng vang lên: “Người anh em, tôi tới thăm cậu đây.”

Tôi nghe đến đây thì đã biết là người nào.

Giáo chủ tà giáo Mắt Quỷ, Viêm Tiêu đến.

Viêm Tiêu có tu vi cao thâm.

Tôi tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cho dù chỉ là một cái chớp mắt, hít thở nhiều hơn một hơi thì ông ta cũng có thể cảm giác ra được.

Loại tu vi này đã không phải là người bình thường có thể so sánh.

Vậy nên tôi càng chuyên chú hơn, chú ý đến từng chi tiết của mình.

Tôi không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cứ thế lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viêm Tiêu đi tới trước người tôi, liếc nhìn tôi một chút, sau đó vỗ một cái lên bả vai tôi: “Người anh em! Mấy ngày nay cậu có khỏe không?”

Bình Luận (0)
Comment