Thì ra cũng không phải là do trí nhớ nên chỉ xuất hiện một vài đoạn ký ức ngắn thuộc về Khương Minh, mà chủ yếu là do uống cái loại thuốc độc làm từ loại cỏ Vong Hồn đó.
Tôi không biết vì sao Đinh Vô Cực lại có thể đưa loại nước thuốc thanh tỉnh đó tới đây.
Tôi chỉ biết được một điều duy nhất, trước mắt Đinh Vô Cực là người duy nhất tôi có thể tin tưởng được.
Nước thuốc thanh tỉnh này chỉ có thể duy trì được năm tiếng, cho nên sau năm tiếng, nhân cách của Khương Minh tiêu cực nhất định sẽ kết hợp với độc tố của loại độc dược đó, cắn trả lại tinh thần lực hiện tại của tôi.
Thế nên tôi cần phải chịu đựng, không được phép uống loại thuốc độc đó, càng không được để cho yêu đạo Mắt Quỷ phát hiện.
Đặc biệt là lão yêu đạo Mắt Quỷ Viêm Tiêu kia.
Tôi thu dọn toàn bộ tro tàn, lau đi chữ khắc ở đáy chén rồi trở lại trên giường ngồi xếp bằng.
Tôi cần phải ổn định tinh thần, tuyệt đối không thể tiếp tục biến thành cái xác không hồn.
Tuyệt đối không thể tiếp tục để cho Khương Minh tiêu cực và độc dược khống chế tôi…
******
Do có nước thuốc thanh tỉnh mà Đinh Vô Cực đưa tới nên tôi cuối cùng đã khôi phục lý trí.
Tôi cảm giác mình đã không còn ở loại trạng thái thơ thơ thẩn thẩn như cái xác không hồn đó nữa.
Chỉ là tôi đã uống nước thuốc cỏ Vong Hồn đã lâu, nên tuy bây giờ tôi đã khôi phục lại lý trí nhưng đầu vẫn còn rất đau.
Có điều loại đau đầu này miễn cưỡng vẫn có thể nhịn xuống được, không đến nỗi đau nhức xé rách giống như trước đó.
Tôi ngồi khoanh chân, lần đầu tiên dựa theo suy nghĩ của chính mình, bắt đầu vận chuyển huyền công, nhìn vào trong đan điền.
Chân đan bảy màu vẫn còn nguyên, hơn nữa sau hai năm, chân đan bảy màu trong đan điền đã lớn hơn, dòng khí xoáy càng mạnh hơn.
Nhưng tu vi thì vẫn như cũ chỉ có cảnh giới Đạo Tông sơ kỳ.
Có điều Hoả Thiên Khí trong gân mạch thì lại rất nhiều, đã đạt đến khoảng 38%. Đây đã là một mức độ vô cùng nguy hiểm.
Một khi tôi vận chuyển Hoả Thiên Công thì bất kỳ lúc nào cũng có thể mất đi lý trí, bị Hoả Thiên Công khống chế.
Nhưng vì sao Liệt Hỏa chân nhân và Phi Hồng chân nhân đều gọi loại công pháp này là Hoả Thiên Ma Công nhỉ.
Ngoài những thứ này ra, tôi còn đang cố gắng thử nhớ lại năm viên linh thạch của tôi.
Ở trong trí nhớ của tôi, năm viên linh thạch này chắc đã rơi vào mật thất ở trong nhà giam rồi.
Nhưng vấn đề này không lớn, trong thời gian hai năm cũng không có ai khác phát hiện ra sự tồn tại của chúng nó.
Dưới tình huống không bị kích hoạt thì linh thạch cũng chỉ là một viên đá rất phổ thông.
Cộng thêm trong căn phòng giam bí mật đó đều là một chút cỏ khô gì gì đó, cũng không có phạm nhân.
Mớ linh thạch kia chắc hẳn đều còn ở đấy.
Tôi nghĩ đến đây thì hít vào một hơi thật sâu, suy nghĩ về vấn đề của bản thân mình.
Phải làm sao mới có thể hoàn toàn khôi phục lại lý trí, làm sao mới có thể che giấu yêu đạo Mắt Quỷ, làm sao để có thể chạy thoát khỏi nơi này?
Còn nữa, rõ ràng Mộ Dung Ngôn cũng đã bị bắt.
Tôi nhớ lại dáng vẻ của cô ấy, có vẻ rất giống với trạng thái của tôi trước đó, bị Mắt Quỷ khống chế tâm trí, bị trúng một loại ý thức rất trực quan nào đó của yêu đạo Mắt Quỷ.
Tôi phải làm sao mới có thể tìm được cô ấy, đồng thời cứu cô ấy thoát khỏi nơi này?
Cuối cùng chính là đồng đạo các phái ở trong nhà giam.
Nếu như tôi không cứu bọn họ thoát khỏi đó thì bọn họ sẽ sớm chết ở chỗ này, chết ở sân thi đấu, cung cấp trò giải trí cho những tên yêu đạo kia.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, không ngừng ổn định trạng thái của mình.
Tôi sửa sang lại suy nghĩ, khôi phục trí nhớ và những đoạn ngắn vụn vặt liên quan tới Khương Minh đó.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm tiếng đảo mắt đã tới điểm cuối.
Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức kỳ lạ đang dâng lên. Hô hấp và nhịp tim của bản thân cũng dồn dập hơn một chút.
Quan trọng hơn là, bản thân tôi bỗng trở nên hơi nóng nảy.
Trí nhớ vụn vặt của Khương Minh tựa như bắt đầu kéo quân, không ngừng lướt thoáng qua trong đầu.
“Tôi là Khương Minh, tôi muốn mở ra phong ấn của Mắt Thánh.” Câu nói này lần nữa bất tri bất giác bắt đầu liên tục xuất hiện.
Giờ khắc này, tôi đã hiểu.
Đây là dược lực của nước thuốc thanh tỉnh sắp hết, dược lực của cỏ Vong Hồn đã bắt đầu cắn trả.
Nhân cách Khương Minh tiêu cực lần nữa chỉ đạo suy nghĩ của tôi.
Đây là thứ mà tôi tuyệt đối không cho phép.
Tôi cắn răng, lắc đầu lia lịa.
“Không, tôi là Đinh Phàm, tôi là Đinh Phàm. Tôi là đạo sĩ chính phái, người trừ tà của chính phái…”
Lúc mới bắt đầu tôi còn có thể khống chế được bản thân mình, nhưng năm tiếng sau, tôi đã có chút không kiềm chế được.
Hai tay tôi nắm chặt tấm chăn trên giường.
Cả người run lẩy bẩy.
Trong đầu không ngừng làm công tác đấu tranh tư tưởng.
Gân xanh khắp người nổi lên, mồ hôi liên tục chảy ra ngoài.
Hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt đang chống đối dữ dội.
Ngay lúc tôi sắp sửa không kiên trì nổi nữa, tôi lại nhớ tới những người bạn tốt và Mộ Dung Ngôn vẫn đang bị khống chế, nhớ đến hai năm bị cầm tù, tra tấn tinh thần, ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, trong đáy lòng phảng phất như có một luồng lực lượng tuôn ra.
Luồng lực lượng này khiến cho niềm tin và lòng can đảm, sự kiên định của tôi đong đầy.
Tôi không thể trở thành con rối của tà giáo Mắt Quỷ, càng không thể giúp cho bọn chúng tháo gỡ phong ấn.
Cho dù tôi chính là thiếu chủ của tà giáo Mắt Quỷ, chuyển thế của Khương Minh.
Bởi vì tôi chính là tôi, tôi chính là Đinh Phàm, không phải là Khương Minh.
Hơn nữa ở chỗ sâu trong ký ức của tôi còn có một đoạn Mộ Dung Ngôn giới thiệu Khương Minh với tôi.