Viêm Tiêu không có ý định giết bọn họ, bằng không thì ban nãy bọn họ đã chết mấy chục lần rồi.
“Về phần các người, cứ coi như các người thắng đi. Chờ thiếu chủ tỉnh lại thì các người có thể tiếp tục khiêu chiến thiếu chủ…”
Viêm Tiêu nói xong thì vung tay lên, cả người hóa thành một trận sương mù đen, biến mất ngay tại chỗ.
Xung quanh, hơn mười mấy tên yêu đạo nhanh chóng xông ra.
Bọn chúng vừa đưa tôi rời khỏi đây vừa một mạch vây quanh Tửu Thành Phong và Thư Hiểu Khiết, cũng không có thái độ thân thiện với bọn họ, vừa đi lên đã bắt đầu đánh:
“Mẹ nó, ai cho mày sử dụng pháp bảo hả?”
“Nhóc con, mày lại còn giấu pháp bảo, để ông đây xem thử còn nữa hay không?”
“Đứa con gái thối tha, còn định giết thiếu chủ của bọn tao.”
“Giáo chúng tao đợi những ba trăm năm thiếu chủ mới chuyển thế, mẹ nó, mày lại muốn giết ngài ấy hả?”
“...”
Tửu Thành Phong và Thư Hiểu Khiết bị đánh gần chết, nhưng vẫn giữ lại được một chút hơi tàn.
Cuối cùng hai người họ bị lôi như chó chết, kéo về nhà giam.
Còn tôi thì được một đám người đưa về phòng.
Trong cơn mê man, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện từng bức họa.
Sư phụ, Mộ Dung Ngôn, Dương Tuyết, lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Độc đạo trưởng, Dương Tấn, Thư Hiểu Khiết, Tửu Thành Phong, Liệt Hỏa chân nhân vân vân.
Những cố nhân ngày xưa, lần lượt từng gương mặt quen thuộc đó làm cho nhân cách chính của tôi lại có một tia khí lực, phảng phất như muốn đoạt lại thân thể của mình.
Nhưng Khương Minh tiêu cực rất ngoan cố, cho dù tôi không ngừng giãy giụa, muốn quay lại lần nữa thì vẫn bị ép tới gắt gao.
“Tôi là Khương minh, Đinh Phàm chẳng qua chỉ là một vật dẫn của tôi ở đời này…”
Một giọng nói đang chỉ đạo tôi.
Tôi ngay lập tức ngồi dậy khỏi giường.
Lúc tôi lần nữa ngồi dậy thì sắc trời đã tối, đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
Tôi ngồi ở trên giường, nhìn trăng tròn ở bên ngoài phòng, đôi mắt đỏ như máu trợn lên thật to:
“Tôi chính là Khương Minh, tôi chính là Khương Minh…”
Tôi lẩm bẩm ở trong miệng, nói xong, tôi đứng lên, từng bước một đi tới chỗ bệ cửa sổ.
Ở nơi đó có một cái bàn nhỏ. Trên mặt bàn có một chén thuốc đen như mực.
Bây giờ sau khi tôi tỉnh lại, cứ cách nửa ngày đều sẽ uống thứ này.
Tôi cũng không biết vì sao mình lại phải uống, cứ như đã hình thành bản năng vậy, không vì cái gì.
Nhưng ngoài thuốc ra, hôm nay bên cạnh còn có thêm mấy cọng rơm rạ.
Tôi nhìn chén thuốc kia, cũng không trì hoãn, dứt khoát bưng lên uống ngay vào bụng.
Tôi vừa uống xong còn chưa có cảm giác gì, nhưng sau khi uống xong lại xảy ra vấn đề.
Đầu óc bắt đầu xuất hiện triệu chứng choáng váng, cơ thể nhanh chóng không thể đứng vững.
Tôi lắc lư mấy bận, vịn vào cái ghế ngồi xuống.
Trong đầu lần nữa xuất hiện nhân cách chính của tôi.
Cảm giác đau đớn dữ dội khiến cho tôi không nhịn được hét lên.
Những yêu đạo Mắt Quỷ canh giữ bên ngoài ước chừng đã sớm hình thành thói quen nên hoàn toàn không để ý tới.
Nhưng kỳ lạ là, lần này nhân cách Khương Minh tiêu cực không thể áp chế được tôi.
Ý thức của chính tôi rốt cuộc đã chiếm ưu thế.
Tôi thở hổn hển.
“Tôi, sao tôi, tại sao, tại sao trong cơ thể tôi lại, lại có thêm một Khương Minh nữa?”
Tôi tự lẩm bẩm, rất khó chịu, đầu óc cũng sắp sửa nổ tung.
Đáy chén của chén thuốc kia đột nhiên lóe lên mấy dòng chữ khắc sâu.
Không đợi tôi kịp có phản ứng, vậy mà mấy cọng rơm rạ bên cạnh lại bắt đầu chuyển động.
Sau một khắc, nó cứ thế quấn quanh trở thành một người rơm đơn giản, hơn nữa còn rất nhỏ.
Tôi chứng kiến người rơm xuất hiện, không khỏi hơi giật mình.
Nhưng cảm giác trời đất quay cuồng đã khiến cho tôi không đứng dậy nổi, cũng không nói nên lời.
Về phần người rơm kia, thế mà lại chầm chậm đứng lên.
Sau đó nó đứng ở trên bàn, đối diện với tôi.
Thình lình, một giọng nói quen thuộc cất lên: “Cậu đã khôi phục lại ý thức của mình rồi sao?”
Tôi nhìn người rơm và nghe giọng nói này, ngay lập tức nhớ tới một người, Đinh Vô Cực.
“Anh, anh là Đinh Vô Cực?” Tôi đè đầu, nhịn đau mở miệng.
Còn người rơm kia thì lại mở miệng nói: “Là tôi, cậu phải nhớ kỹ cậu, cậu của hiện tại. Bằng không cậu sẽ mãi mãi mất đi chính bản thân mình, sẽ không còn là Đinh Phàm nữa.”
"Anh, anh nói…”
Tôi thông qua bức ảnh cũ kỹ mà sư phụ lưu lại, đã sớm đoán ra được.
Đinh Vô Cực rất có thể chính là đại sư huynh đã phản bội sư môn của tôi.
Nhưng anh ta đã cứu tôi mấy lần, hơn nữa còn không có ác ý với tôi. Bằng không thì vào lần đầu tiên gặp Đinh Vô Cực, có lẽ tôi và Tiểu Mạn đều đã chết.
Tôi vừa dứt lời, người rơm lại lần nữa mở miệng nói:
“Thuốc mà cậu uống mỗi ngày tên là cỏ Vong Hồn. Là một loại độc dược có thể làm cho hồn phách của cậu trở nên ngớ ngẩn, biến thành con rối của bọn chúng.
Vừa rồi tôi đã cho cậu uống thuốc thanh tỉnh. Nhưng hiệu quả của thuốc chỉ có thể duy trì trong vòng năm tiếng, với lại tôi không thể lần nữa làm ra loại thuốc này.
Hơn nữa, năm tiếng sau, bọn chúng sẽ cho cậu uống thêm loại thuốc kia. Cậu phải giữ vững lí trí. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể uống tiếp.
Đồng thời, không thể để cho những kẻ còn lại phát hiện ra sự khác thường của cậu. Một khi có cơ hội, tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với cậu, giúp cậu và nữ quỷ kia chạy thoát khỏi đây…”
Đinh Vô Cực thông qua người rơm kia, liên tục nói hết một đoạn như vậy.
Hơn nữa lời vừa dứt, không đợi tôi mở miệng hỏi tiếp.
Người rơm kia đã “xèo” một tiếng, một đám lửa bốc lên. Người rơm trong nháy mắt hóa thành tro bụi, hoàn toàn cháy rụi.
Tôi nghe đến đây, chỉ cảm thấy cả người rét buốt.
Thảo nào tôi vẫn luôn ở trong loại trạng thái thơ thơ thẩn thẩn đó, giống như cái xác biết đi.