Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2323

Chương 2323 Chương 2323

Trạng thái tiêu cực của công pháp không chỉ khiến tôi trở nên ngang ngược mà những thứ dược vật kia của tà giáo Mắt Quỷ còn khiến cho tôi mất đi nhân cách của Đinh Phàm, làm cho tôi càng trở nên vô tình hơn.

Vậy nên chỉ trong nháy mắt bọn họ đến gần, tôi đã vận chuyển công pháp, phát động Hoả Thiên Ma Công không chút do dự.

So với mấy ngày trước, nồng độ của Hoả Thiên Khí có hơi giảm xuống, nhưng dáng vẻ cũng có được 38%.

Có thể coi như là thế, dù sao thì tu vi của tôi cũng đã ở cảnh giới Đạo Tôn rồi.

Đạo Tôn đối đầu với Đạo Vương, việc này cơ bản không có gì bất ngờ.

Đạo khí vận chuyển, đạo khí màu đỏ sậm không ngừng bốc lên, thoáng cái đã đánh về phía hai người họ.

Trong lúc bất chợt, hai đạo chưởng phong cương khí cấp bậc Đạo Tôn cuồn cuộn giáng xuống.

Uy lực này, tu vi Đạo Vương cơ bản là không ngăn được.

Yêu đạo Mắt Quỷ đang vây xung quanh thấy thế thì rối rít mừng rỡ.

"Ha ha ha, thắng rồi!"

"Tu vi Đạo Vương mà muốn khiêu chiến với thiếu chủ là cường giả Đạo Tôn hả?"

"Đều đi chết hết đi…"

"Hai tên phế vật của chính phái mà thôi…"

Rất nhiều yêu đạo Mắt Quỷ bất giác mở miệng.

Ngay cả Viêm Tiêu cũng hơi lộ ra một chút ý cười.

Rõ ràng là ông ta rất hài lòng.

Bởi vì ông ta cho rằng nhân cách Đinh Phàm trong cơ thể tôi đã bị ông ta xóa đi.

Hiện tại chỉ là một Khương Minh mặt tiêu cực, hoàn toàn nghe theo ông ta sai sử.

Ba trăm năm trước Khương Minh đã vượt qua ông ta, khiến cho ông ta bị sỉ nhục ở khắp nơi.

Ba trăm năm sau, ông ta đã trở thành giáo chủ Mắt Quỷ, tộc trưởng của tộc Mắt Quỷ.

Đối thủ ngày xưa đè ép ông ta giờ đã trở thành công cụ của ông ta.

Viêm Tiêu bất giác có chút cảm giác thành tựu.

Chỉ là trước sau Khương Minh cũng cùng thế hệ với ông ta, cùng nhau tranh phong, đến cùng cũng tồn tại mấy phần tình cảm.

Nhưng phần tình cảm này, nhiều hơn là xây dựng dựa trên sự thỏa mãn của ông ta.

Chỉ là ngay trong thời khắc mấu chốt này, Tửu Thành Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, há miệng.

Một hạt châu màu đen bay ra.

Hạt châu màu đen kia vừa xuất hiện, lập tức hóa thành hư ảnh của một con báo đen.

Báo đen gầm lên, cương phong lăng lệ.

Vậy mà chỉ trong giây lát đã đánh tan hai đạo cương khí mà tôi đánh ra.

Đây không phải hạt châu thông thường mà chính là báu vật quý nhất Thượng Thương Quan, Ngọc Châu Báo Đen.

Trận pháp cất chứa bên trong là một kiện pháp khí khó lường của Đạo môn.

Lúc Tửu Thành Phong bị bắt tới đây, anh ta đã nuốt hạt châu này vào trong bụng nên mới có thể bảo tồn được cho tới bây giờ.

Hôm nay đọ sức sinh tử, anh ta cũng không lo được tới những thứ đó, cho nên mới vận khí ép hạt châu này ra, tiến hành công giết tôi.

Hư ảnh báo đen hiện ra.

Giờ phút này, ngay cả chính tôi cũng cảm giác được nguy hiểm.

Nguyên lực mà viên châu đen kia bộc phát ra vô cùng mạnh mẽ.

Cộng thêm khoảng cách ở gần, trong thời gian ngắn tôi khó mà phản ứng kịp, còn đang vội vàng vận chuyển đạo khí, cương khí hộ thể.

Thế nhưng vẫn chậm một bước.

"Ầm" một tiếng, tôi bị đạo khí mạnh mẽ này trực tiếp chấn ngược lại.

Mà trong lúc tôi bị chấn ngược lại, trong đầu đột nhiên hơi hỗn loạn.

Tôi bay ở giữa không trung, đột nhiên có ý thức của chính mình.

"Thư Hiểu Khiết, Tửu Thành Phong, tôi, thế này là sao?"

Tôi vừa hỏi một câu, Hoả Thiên Công của bản thân đã tự động thu lại.

Một khắc sau, cả người "rầm rầm" hai tiếng, lăn lộn trên mặt đất.

Không đợi tôi kịp hiểu ra, Thư Hiểu Khiết đã phi thân vọt lên, kiếm sắt đâm thẳng tới cổ của tôi.

Đông đảo yêu đạo xung quanh thấy thế, vẻ mặt lập tức biến đổi.

"Không hay rồi."

"Thiếu chủ gặp nguy hiểm."

"Mẹ nó, trên người tên nhóc này lại có bảo vật bí mật."

"Đờ mờ, thế này có tính là gian lận không đây?"

“Đậu moá, sẽ không chơi chết thiệt đó chứ?”

“...”

Đông đảo yêu đạo Mắt Quỷ dồn đập đứng lên, duỗi cổ ra.

Mà Thư Hiểu Khiết cũng nổi lên ý muốn giết tôi, thề phải một kiếm đâm chết tôi.

Mấy trưởng lão Mắt Quỷ ở xung quanh cũng không kịp ra tay cứu tôi.

Bọn họ đều có linh cảm tôi không ổn, rất có khả năng phải bỏ mình.

Nhưng ngay trong thời khắc mấu chốt này, thân thể của giáo chủ Mắt Quỷ Viêm Tiêu ở trên đài cao lại đột nhiên biến mất.

Viêm Tiêu chớp mắt đã xuất hiện ở trước người tôi.

Trong lúc nhấc tay, Thư Hiểu Khiết đã hét thảm một tiếng, bị thương nặng, trực tiếp bay ra ngoài.

Kiếm sắt kia đâm xuống, đứt thành từng khúc…

******

Tôi thua, thua ở bảo vật bí mật giấu ở trên người Tửu Thành Phong.

Tôi thua ở chỗ đã mất đi ý thức chiến đấu trước đây.

Bây giờ tôi càng giống như là một con dã thú và công cụ hơn, tư duy cố định, chỉ có cảm xúc duy nhất.

Nhưng ngay lúc tôi sắp sửa bị giết thì Viêm Tiêu ra tay.

Viêm Tiêu là giáo chủ Mắt Quỷ, đã sống ba trăm năm. Tu vi lại càng sâu không lường được, sợ rằng đã là cấp Thánh hoặc cao hơn.

Bây giờ Viêm Tiêu vừa nhấc tay đã đánh lui Thư Hiểu Khiết, thần niệm trực tiếp làm Tửu Thành Phong bị thương nặng.

Về phần tôi, do nhân cách của mình xuất hiện nên một khắc sau, đầu óc tôi lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Cả người lẫn trong đầu đều hỗn loạn, từng cơn đau nhói lần nữa xuất hiện.

Tôi theo bản năng ôm lấy đầu: “A…”

Tiếng kêu xé rách, vô cùng khó chịu.

Viêm Tiêu thấy tôi ôm đầu hét lớn thì khẽ nhíu mày, phất tay đánh tôi ngất xỉu, đồng thời nhìn sang mấy tên đệ tử đang ở cách đó không xa, lên tiếng chỉ đạo:

“Thiếu chủ vừa mới trở về không lâu, tinh thần còn chưa mấy ổn định, dẫn cậu ấy trở về nghỉ ngơi đi.”

Viêm Tiêu nói xong lại nhìn tới hai người Thư Hiểu Khiết và Tửu Thành Phong đang ở cách đó không xa, chỉ cười nhạt một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment