Nhưng bọn họ đều dùng phương thức chém giết lẫn nhau mà ngã xuống ở nơi này.
Mà người thắng lợi lại chẳng có một ai lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Vẻ mặt ai cũng vô cùng tịch mịch đau thương, lộ ra sự căm hận với những yêu đạo xung quanh.
Thậm chí có một đạo hữu Thất Tinh Giáo còn đánh với anh em kết bái của mình.
Nhưng sau khi anh ta chiến thắng lại không chấp nhận nổi, vậy mà lập tức rút kiếm ra tự sát.
Những cảnh này dẫn tới yêu đạo đang xem trận đấu hoan hô không ngừng.
Mà tôi, vẫn an tĩnh ngồi nhìn.
Viêm Tiêu bên cạnh lại thường xuyên quan sát tôi, chú ý tới sự thay đổi khí tức của tôi.
Cho đến khi nhóm đạo hữu đối chiến thứ tư xuất hiện, cuối cùng tâm trạng của tôi lại lần nữa xuất hiện chút biến hóa.
Nhưng cũng chỉ là một chút xíu xiu, đồng tử hơi co lại.
Một nam một nữ, người nam là đệ tử Tửu Thành Phong của phái Thượng Thương, người nữ là nữ đệ tử Thư Hiểu Khiết của núi Long Hổ.
Hai người này đều có giao tình với tôi.
Lần đầu tiên tôi bái sơn với Dương Tuyết, chính là tham gia thọ yến của Thiên Bảo đạo trưởng phái Thượng Thương.
Chính khi đó tôi đã quen biết với Tửu Thành Phong và Thư Hiểu Khiết.
Trong đó Thư Hiểu Khiết còn là chị em thân thiết của Dương Tuyết.
Hôm nay nhìn thấy hai người quyết đấu sống chết, rõ ràng hơi thở của tôi đã xuất hiện chút nặng nề hơn.
Hiển nhiên Viêm Tiêu bên cạnh đã cảm nhận được.
Chân mày của ông ta không tự chủ mà hơi nhíu lại, nhưng cũng không có động tác nào khác.
Sau khi Tửu Thành Phong và Thư Hiểu Khiết ra sân, hiển nhiên là bọn họ không biết làm thế nào.
Nhưng khi bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện ra tôi ngồi ở nơi xa.
Hai người họ đều lộ ra chút vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tôi ăn mặc quần áo lộng lẫy, ngồi ở vị trí khách quý.
Tửu Thành Phong là người đầu tiên mở miệng: “Đinh Phàm, vậy mà cậu, lại đi nương nhờ Mắt Quỷ?”
Thư Hiểu Khiết cũng lộ ra vẻ rất căng thẳng, nhưng cô ấy vẫn nói theo: “Thật sự không ngờ tới người Dương Tuyết thích lại không có khí phách như vậy, đúng là mắt bị mù rồi…”
*****
Lời Thư Hiểu Khiết vừa ra khỏi miệng, tôi ngồi ở trên đài cao, hơi sững sờ tại chỗ.
Dương Tuyết, lại là hai chữ này, gợi cho tôi một chút cảm giác xúc động.
Nhưng cũng chỉ là một chút xúc động mà thôi, cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào ở trong đó.
Tôi vẫn cứ yên lặng ngồi đấy, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một số đoạn ký ức.
Cùng lúc đó, có một giọng nói dường như đang nói với tôi:
"Không thể để cho bọn họ chết, không thể để cho bọn họ chết…"
Chính xác mà nói, có thể đây là một loại cảm giác ở sâu trong nội tâm, nhưng cảm giác này cũng không quá dữ dội.
Cùng lúc ấy người chủ trì kia đi tới, lần nữa mở miệng nói:
"Hai người nhìn cho rõ, đây là thiếu chủ của giáo tôi, Khương Minh. Không phải là Đinh Phàm trong miệng đám các người, đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi!"
Người chủ trì nói rồi ném hai thanh trường kiếm xuống dưới chân bọn họ.
Thư Hiểu Khiết thấy vậy, lần nữa cười lạnh:
"Giỏi! Bây giờ gia nhập vào tà giáo Mắt Quỷ rồi, ngay cả tên cũng sửa lại nhỉ. Khương Minh, đúng là chó má mà…"
Thư Hiểu Khiết liên tục mắng to, không ngừng mỉa mai.
Nhưng vào lúc này, Tửu Thành Phong chậm rãi cầm trường kiếm lên, nhìn tôi ở trên đài cao, lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi nói:
“Tôi muốn đánh với anh ta…”
Tửu Thành Phong nói xong, trường kiếm lập tức chỉ thẳng vào tôi ở trên đài cao.
Trong giây lát, hiện trường xôn xao.
“Mày là cái thá gì hả?”
“Đánh với thiếu chủ của bọn tao à? Đùa gì thế?”
“Mày có tư cách gì mà lựa chọn chứ?”
“...”
Hiện trường ầm ĩ không chịu nổi, vậy mà Viêm Tiêu ở bên cạnh tôi lại cất tiếng cười, nghiêng đầu nhìn sang tôi.
Tôi ngồi ở chỗ ngồi, không tỏ vẻ gì.
Sau đó, tôi không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng lên: “Được.”
Sau khi thốt ra một chữ lạnh như băng này, tôi đi thẳng xuống sân thi đấu.
Yêu đạo Mắt Quỷ nghe đến đó, bắt đầu không ngừng nghị luận, châu đầu ghé tai.
Người chủ trì nhìn Viêm Tiêu ở trên đài cao.
Viêm Tiêu gật nhẹ đầu.
Sau đó tôi nghe người chủ trì mở miệng nói:
"Được, bây giờ thay đổi quy tắc một chút. Hai đệ tử chính phái khiêu chiến với thiếu chủ của chúng ta. Mọi người, đặt cược lại nào!"
Lời vừa ra, rất nhiều người đều nhốn nháo, lớn tiếng hô hào:
"Ông đây đặt thiếu chủ thắng."
"Thiếu chủ vô địch…"
"Mười viên Bổ Linh Đan, thiếu chủ thắng…"
"..."
Tôi nhảy xuống tường rào trong tiếng nghị luận, đi lên trên sân thi đấu.
Đối diện tôi là Tửu Thành Phong và Thư Hiểu Khiết.
Hai người họ đang trợn mắt lên nhìn tôi, tràn đầy chủ ý muốn giết tôi.
Xem ra ở trong cái nhìn của bọn họ, tôi đã là phản đồ của chính phái.
Tôi, chính là một tên yêu đạo Mắt Quỷ.
Mặc dù trước đây chúng tôi có quen biết, còn qua lại với nhau.
Thế nhưng bây giờ bọn họ chỉ muốn giết chết tôi.
Tôi cứ thế im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn bọn họ giống như đang nhìn người chết.
Bởi vì lúc này, tôi cũng đầy lòng căm thù bọn họ.
Tửu Thành Phong đột nhiên rống lớn một tiếng, cầm kiếm sắt lên xông về phía tôi.
Thư Hiểu Khiết cũng quát nhẹ một tiếng, vận chuyển đạo pháp, cũng đánh tới tôi.
Hai người một trái một phải, thực lực rất mạnh mẽ.
Hai năm không gặp, Tửu Thành Phong đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương trung kỳ.
Thư Hiểu Khiết cũng đã đạt tới Đạo Vương sơ kỳ.
Có điều đối diện với tôi của hiện tại, chút đạo hạnh ấy của bọn họ sao có thể là đối thủ của tôi được chứ?
Thực lực của bản thân tôi đã đạt tới cấp Đạo Tông rồi.
Tuy rằng hai năm qua tôi vẫn luôn không có đột phá, vẫn ở cảnh giới này.
Nhưng vấn đề là Hoả Thiên Công của tôi đã lần nữa tiến hóa, nồng độ đã đạt tới 45%.