Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2336

Chương 2336 Chương 2336

Tôi vô thức ôm quyền, nhưng không đợi tôi mở miệng Đinh Vô Cực đã giành nói trước:

"Đinh Phàm, cậu thật sự muốn dẫn nhiều người như vậy cùng rời đi sao?"

Đám người sau lưng tôi nghe tới đây thì vẻ mặt hơi đổi, không sao dễ coi cho được.

Đặc biệt là những đồng đạo Đạo môn hành động không tiện đó càng có vẻ mất mát hơn một chút.

Nhưng bọn họ đều không nói gì.

Tôi hơi ngẩn ra, hết sức kiên định gật đầu: "Không sai, tôi phải dẫn bọn họ rời đi."

"Cậu phải biết chỗ này là tổng bộ của Mắt Quỷ. Cậu dẫn theo nhiều người như vậy, còn có người bị thương, tỷ lệ chạy trốn ra ngoài được là rất thấp…"

"Cho dù có thấp đi nữa thì tôi cũng không thể vứt bỏ họ."

Tôi tiếp tục mở miệng.

"Tôi làm người trừ tà đã nhiều năm, đã từng chứng kiến nhân quả báo ứng ở Âm Phủ. Tôi biết rõ trách nhiệm của mình, cũng biết rõ có một số việc, cho dù có nguy hiểm thì cũng phải có người đi làm."

Đinh Vô Cực thấy tôi kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng chỉ thở dài: "Tùy duyên đi!"

Anh ta nói xong thì quay người, chạy thẳng lên phía trước.

Tôi thấy vậy, mới vẫy tay với mọi người ở phía sau: "Tất cả đuổi theo."

Giọng nói tuy không lớn nhưng trong lòng ai nấy đều ngạc nhiên mừng rỡ.

Cho dù chỉ có một tia hy vọng sống thì cũng là hy vọng trong lòng mỗi người.

Tiếp theo, chúng tôi dưới sự chỉ dẫn của Đinh Vô Cực, băng qua mấy cái sân nhỏ.

Sau khi leo xuống một vách núi cao hơn mười mét, chúng tôi đã đi tới trước một bờ biển.

Tôi nghe tiếng sóng biển "rào rào rào", ngửi hơi thở của gió biển, toàn thân có cảm giác tinh thần thanh thản.

Lúc này, chỉ thấy Đinh Vô Cực mở miệng nói với tôi:

"Từ nơi này đi lên phía trước, ngoài năm dặm có mấy chiếc thuyền tôi đã chuẩn bị cho mọi người, trên đó có bản đồ đi biển. Sau khi các người lên thuyền rồi thì cứ dựa theo chỉ dẫn của bản đồ đi biển thì sẽ có thể chạy trở về.”

Tôi nghe tới đây, hơi ngạc nhiên: "Bây giờ chúng ta đang ở trên đảo sao?”

Đinh Vô Cực gật nhẹ đầu.

"Đúng, nơi này chính là biển sương mù trong truyền thuyết. Nếu như thuận lợi thì mười ngày sau mọi người sẽ có thể lên bờ an toàn."

Biển sương mù ư?

Sau khi bốn chữ này vang lên, trong lòng tôi "bộp" một tiếng, nét mặt của mấy vị tiền bối đang có mặt ở hiện trường cũng hơi đổi.

Bởi vì đây chính là một vùng biển ở trong truyền thuyết của biển Đông.

Thế nhưng không ai có thể tìm được nơi này.

Cho dù là ngư dân có kinh nghiệm phong phú nhất cũng chưa từng đi tới nơi này.

Vả lại, nơi này vẫn luôn có một truyền thuyết được lưu truyền.

Theo truyền thuyết, chốn Bồng Lai như Tam Tiên Đảo cũng tồn tại trong vùng biển lớn này.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe nhắc tới "biển sương mù".

Lần đầu tiên tôi được nghe nhắc tới chính là lúc lão Phong đang bị thế lực Ngư Đầu Kim để mắt tới.

Nhưng đây cũng chỉ là ngạc nhiên thoáng qua mà thôi, thảo nào tổng bộ Mắt Quỷ luôn luôn không bị người khác biết, không bị bại lộ.

Ở xa trong biển Đông, cánh tay của đạo thống Trung Nguyên đại khái không thể duỗi được xa như vậy.

Tôi nghĩ đến đây, lại nói với Đinh Vô Cực: "Anh… không đi cùng với chúng tôi sao?"

Đinh Vô Cực lại cười cười: "Không đi, nếu tôi đi rồi thì lần sau sẽ không còn ai tới cứu cậu…"

Tôi nghe Đinh Vô Cực nói xong thì nhìn anh ta mỉm cười.

Tôi luôn nghi ngờ lập trường của anh ta, anh ta là chính hay là tà vậy?

Nếu như là tà thì vì sao anh ta lại muốn cứu chúng tôi?

Nếu như là chính, như vậy thì sự kiện xe tang lúc nửa đêm năm đó, sao anh ta lại muốn giết nhiều người vô tội như vậy?

Tôi trầm mặc một lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Anh là chính hay là tà?”

Đinh Vô Cực lần nữa cười cười.

"Điều này rất quan trọng sao? Từ lúc bản thân tôi rời khỏi sư phụ thì đã bắt đầu, chính tà với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Cái mà tôi tìm kiếm chính là chân lý và bí mật của thế gian. Cùng với sự cầm tù của pháp tắc, bí mật của lục vực…”

Đinh Vô Cực nói tới đây, đôi mắt chợt lóe tinh quang.

Bởi vì tất cả những thứ này là những thứ mà anh ta theo đuổi, cũng là lý tưởng của anh ta.

Tôi không phản bác mà chỉ hỏi thêm một câu: “Anh… là sư huynh của tôi đúng không?”

Tôi đã muốn hỏi câu hỏi này từ rất lâu rồi.

Mặc dù trong lòng tôi đã có một đáp án chính xác khoảng tám chín phần mười, có điều tôi vẫn muốn nghe chính miệng anh ta trả lời.

Lúc Đinh Vô Cực nghe tôi hỏi ra câu này, thân thể rõ ràng hơi run lên.

Anh ta nhìn tôi, hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu, cũng không trả lời.

Giờ phút này, tôi đã biết được đáp án chính xác trăm phần trăm.

Đinh Vô Cực chính là sư huynh đã phản bội sư môn của tôi.

Trước đây tôi từng nói phải vì sư phụ mà thanh lý môn hộ.

Nhưng bây giờ xem ra, cho dù tôi và Mộ Dung Ngôn có gộp chung lại một chỗ thì cũng chưa hẳn là đối thủ của anh ta.

Hơn nữa, người này nửa chính nửa tà, không biết được rốt cuộc anh ta xấu xa và độc ác ra sao.

Không đợi tôi lấy lại tinh thần, xa xa chợt vọng tới từng hồi tiếng chuông: “Ông, ông, ông…”

Sau khi tiếng động này vang lên, Đinh Vô Cực thoáng cái thay đổi sắc mặt.

Anh ta vội vàng mở miệng nói: “Đây là chuông báo động, chắc chắn đã bị phát hiện rồi, mọi người đi mau.”

Rất nhiều đạo hữu phía sau nghe đến đây, trong nháy mắt nhốn nháo cả lên.

“Bị phát hiện rồi, mau, chúng ta mau chạy đi!”

“Đúng đó! Nơi này đường bộ không thông, chúng ta nên nhanh chóng lên thuyền! Một khi bị để mắt tới thì chắc chắn không thể trốn thoát…”

“Đi, chúng ta đi trước đi…”

“...”

Rất nhiều đạo hữu mở miệng, có một số đạo hữu đã bắt đầu chạy.

Tôi nhìn Đinh Vô Cực, chắp tay vái chào anh ta: “Sư huynh, bảo trọng. Nhưng mà… nếu như sau này tu vi của tôi có thành tựu thì tôi vẫn sẽ vì sư phụ mà thanh lý môn hộ.”

Bình Luận (0)
Comment