Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2350

Chương 2350 Chương 2350

Hơn nữa, em phát hiện viên tinh đan long mạch này có vẻ hơi giống với hạt châu trên tay anh."

Mộ Dung Ngôn lại lên tiếng.

Khi nghe thấy vậy, trong lòng tôi không khỏi đập mạnh một chút.

Hơi giống với viên đá linh lực trong tay tôi?

Không nói thì thôi, nhưng nói ra rồi thì tôi mới cảm thấy hình như đúng là vậy thật.

Kích thước bằng ngón tay cái, xung quanh tự phát sáng.

Chỉ có màu sắc là khác với viên đá linh lực trên tay tôi.

Nhưng viên đá linh lực trong tay tôi lại có năm loại thuộc tính.

Mỗi màu lại tượng trưng cho một thuộc tính khác nhau.

Vì vậy, nếu nói viên tinh đan long mạch này cũng là một viên đá linh lực, chỉ là có màu sắc khác mà thôi.

Có phải nó là một loại thuộc tính khác hay không?

Hiện tại, tôi có hỏa, mộc, thủy, thổ, điện, vậy nếu viên tinh đan long mạch này là cũng là đá linh lực, vậy thì thuộc tính của nó là gì?

Trong phút chốc, lòng tôi bỗng tràn ngập sự phấn khích cùng kinh ngạc.

Trong ánh mắt không ngừng lóe sáng.

Nếu có thể xác định được viên tinh đan long mạch này cũng là một viên đá linh lực.

Vậy chẳng phải cũng đã gián tiếp chứng minh rằng năm viên đá linh lực trong tay tôi đều là tinh đan long mạch sao?

Nếu đúng như vậy thì đã có thể giải thích được.

Tại sao năm viên đá linh lực này lại có linh khí mạnh mẽ như vậy?

Bởi vì chúng đều là tinh hoa được sinh ra từ sự ngưng tụ của long mạch trời đất, nên dĩ nhiên chúng cũng sẽ có linh khí vô tận.

Càng nghĩ vậy, tôi càng trở nên phấn khích.

Hiện tại vì có khí tràng của những viên đá linh lực bao quanh, nên tính mạng của chúng tôi đã được đảm bảo.

Mặc dù tôi vẫn không biết làm thế nào để thoát khỏi vòng xoáy dưới nước này.

Nhưng nếu có thể lấy được viên đá linh lực màu xanh lam kia, như vậy cũng sẽ không tính là bỏ lỡ mất một loại cơ duyên.

Nghĩ đến đây, tôi liền nói:

“Thi Muội, em nói đúng.

Thứ đó quả thực rất giống với viên đá linh lực trong tay anh.

Nhưng nếu viên đá linh lực đó đúng là tinh đan long mạch, thì đây chính là cơ duyên lớn trời ban.

Anh nhất định phải lấy được nó."

Tôi nói một cách nghiêm túc, sau đó tiếp tục khống chế cơ thể để tiến lại gần hơn.

Nhưng vài mét tiếp theo lại khó như lên trời.

Dòng khí hướng vào bên trong Quy Khư khiến tôi khó có thể đến gần, dù tôi có không ngừng thay đổi tư thế thì cũng không thể chìm xuống được.

“Chết tiệt, không thể đi xuống dưới đó được!”

Tôi mắng một câu, cảm thấy rất khó chịu.

Mộ Dung Ngôn nói:

“Hay là vầy, anh giữ thăng bằng cho tốt, để em đẩy anh một cái xem sao…”

Khi nghe được biện pháp này, trong lòng tôi chấn động, cảm thấy rất khả quan.

Sau đó tôi gật đầu rồi nói: “Được, vậy em đẩy anh, để anh đi lấy viên tinh đan long mạch đó!”

Mộ Dung Ngôn đồng ý, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng đánh ra một chưởng.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bản thân bị một lực rất mạnh giáng xuống.

Ngay sau đó, cơ thể trực tiếp chìm xuống.

Tốc độ không nhanh lắm, nhưng lại ngày càng tiến gần tới viên tinh đan long mạch kia.

Tuy nhiên, ngay khi tôi cách viên tinh đan long mạch chưa đầy nửa mét thì lực đẩy đã yếu bớt đi.

Dẫn đến việc tôi lại bị lốc xoáy của Quy Khư thổi bay lên.

Tôi không cam lòng nên lại nói: “Thi Muội, chúng ta thử lại lần nữa…”

******

Thật đúng là ngoài ý muốn, chúng tôi đánh bậy đánh bạ thế mà lại có thể từ trong vòng xoáy lớn dưới đáy biển mà đến được mắt biển.

Hơn nữa, còn ở đây kích hoạt được năm viên đá linh lực.

Đồng thời còn nảy ra suy đoán, năm viên đá linh lực trong tay tôi rất có thể là tinh đan long mạch.

Chỉ là do thuộc tính của chúng khác nhau mà thôi.

Vì để xác nhận phỏng đoán này và có được tinh đan của long mạch, tôi và Mộ Dung Ngôn bắt đầu thử hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, dưới cơn lốc xoáy trong mắt biển, hai người chúng tôi hoàn toàn không thể đến gần, chỉ có thể lơ lửng phía trên viên tinh đan long mạch kia mà thôi.

Đi lên không được mà đi xuống cũng không xong.

Mộ Dung Ngôn từ phía sau đẩy tôi hết lần này đến lần khác, cố gắng đẩy tôi xuống dưới đáy.

Nhưng vẫn thất bại hết lần này đến lần khác.

Mỗi một lần đều chỉ kém một chút nữa.

Lúc này đây, chúng tôi đã thử hơn mười mấy lần.

Mộ Dung Ngôn và tôi cũng rất mệt mỏi.

Cuối cùng, sau hơn mười phút cố gắng.

Mộ Dung Ngôn lại đẩy mạnh cả người tôi xuống.

Lần này, có vẻ như dòng xoáy đã yếu đi một chút.

Khoảng cách tôi có thể đi xuống lại tăng thêm mười centimet.

Chính mười centimet này đã tạo điều kiện cho tôi nắm được đỉnh đá nơi tinh đan ngưng tụ.

Ngay lúc tóm được tảng đá đó, tôi đã dùng sức để tóm chặt lấy nó.

Nhưng dòng xoáy lại lần nữa mạnh lên, cố gắng thổi bay tôi.

Cơ thể tôi suýt nữa đã không thể đứng vững được.

Mộ Dung Ngôn ở phía sau nhìn vậy, vẻ mặt khẩn trương: “Đinh Phàm, nắm chặt lấy.”

Tôi nắm chặt lấy chỗ lõm phía trên đỉnh đá, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!"

Nói rồi, tôi tiếp tục dùng sức, bắt đầu tiến về phía trước.

Tảng đá này cao khoảng bảy mét, phía dưới có một cái hố sâu cực lớn, vô cùng tối tăm, dẫn đến nơi Quy Khư mờ mịt.

Viên tinh đan long mạch này được ngưng tụ trên đỉnh của tảng đá.

Sau khi ổn định được cơ thể, tôi ôm chặt đỉnh tảng đá.

Ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ngôn: “Anh đã đứng vững rồi, bây giờ anh sẽ lấy viên tinh đan này.”

Toàn thân viên tinh đan này là màu xanh lam, trông vô cùng xinh đẹp.

Vì khoảng cách bây giờ rất gần nên tôi có thể nhìn rõ.

Hình dáng trông giống như những viên đá linh lực trong tay tôi, điểm khác biệt duy nhất là màu sắc.

Hơn nữa, viên tinh đan này còn tỏa ra một luồng khí tức hoàn toàn khác.

Loại khí tức này rất đặc biệt, khác với khí tức của năm loại thuộc tính trong tay tôi.

Bình Luận (0)
Comment