Mộ Dung Ngôn nhìn thấy tôi bị thương mà còn cười như thế thì trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó dùng tay lau vết máu ở trên khóe miệng của tôi.
Nhìn thấy cô ấy như thế, trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác vô cùng ngọt ngào, thậm chí là còn nghĩ đến việc hôn cô ấy một cái.
Nhưng ai biết được vào lúc này, vòng xoáy khổng lồ kia lại đột nhiên thay đổi.
Nó vốn đang xoay tròn không ngừng, nhưng lúc này lại xuất hiện sự hỗn loạn.
Mực nước ở bên dưới cũng theo đó mà dâng cao hơn nữa.
Đỉnh đá vốn cao hơn mắt biển bảy tám mét, nhưng trong nháy mắt đã bị nước biển bao phủ, mà nước biển vẫn còn đang dâng cao không ngừng, luồng khí xoáy cũng trở nên hỗn loạn.
Nước biển đang xoay tròn đột nhiên sụp đổ, nước biển tiếp tục tràn qua bức tường ranh giới rồi trút vào trung tâm của mắt biển.
Dưới đáy biển dường như cũng xuất hiện động đất mà phát ra tiếng “Ong ong ong” nứt vỡ.
Nhìn thấy điều này, trong lòng của Mộ Dung Ngôn và tôi đều cảm thấy căng thẳng.
Làm sao vậy? Chẳng lẽ vòng xoáy muốn biến mất rồi sao?
Vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Ngôn đã vui mừng nói: "Long Mạch Tinh Đan chắc chắn đã bị lấy đi, cho nên mới dẫn tới cách cục của phong thủy nơi đây xảy ra thay đổi, Quy Khư tất nhiên phải bị lệch vị trí.”
“Quy Khư lệch vị trí á?"
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên và không hiểu cho lắm.
Mặc dù tôi tinh thông một ít thuật phong thủy, nhưng tôi lại không biết nhiều về phong thủy ở trong biển và phong thủy thiên tinh.
Mộ Dung Ngôn cũng biết một hai điều, nhưng cũng không hiểu hết được, cho nên sau khi cô ấy nhìn thấy tình thế ở xung quanh như thế thì mới đưa ra lời phỏng đoán của mình.
“Long Mạch Tinh Đan chính là nơi long mạch hội tụ. Nhưng hiện tại điểm này đã bị lấy đi, như vậy thì phong thủy xung quanh long mạch sẽ lập tức sụp đổ.
Nhưng nếu long mạch chung quanh đã thoát ra ngoài, Quy Khư tự nhiên sẽ lập tức lệch khỏi vị trí và vòng xoáy cũng sẽ tự nhiên biến mất. ”
Quy Khư là một từ ngữ hư ảo.
Ở trong thuật phong thủy chính là vị trí cách cục.
Mặc dù không hiểu hết nhưng tôi đã nghe hiểu được ý này của Mộ Dung Ngôn.
Hiện tại Quy Khư đã bị lệch khỏi vị trí, như vậy thì vòng xoáy lớn này cũng sẽ biến mất.
Nếu nói như vậy, chẳng phải bức tường xoáy cũng sẽ biến mất sao? Chúng tôi có cơ hội trốn thoát không?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng mở miệng nói: “Nói như vậy, chẳng phải việc chúng ta đánh bậy đánh bạ đã phá hủy cách cục phong thủy, Quy Khư bị lệch khỏi vị trí.
Nếu như vòng xoáy lớn sắp biến mất, vậy thì có phải là chúng ta đã có cơ hội chạy thoát rồi không?"
Mộ Dung Ngôn nghe xong liền mỉm cười, sau đó vội vàng gật đầu.
Chúng tôi bất ngờ tạo ra cơ hội trốn thoát, mà lúc này viên linh thạch cũng nằm ở trong tay của chúng tôi, bây giờ linh lực của khí tràng năm màu đã biến thành sáu màu.
Sáu loại linh lực hình thành một vòng bảo vệ này đã có thể bảo vệ Mộ Dung Ngôn và tôi thoát khỏi sức mạnh của dòng xoáy.
Chỉ cần chúng tôi không bị cuốn vào Quy Khư, như vậy thì chúng tôi đã có khả năng sống sót.
“Thật tốt quá, chúng ta có cơ hội trốn thoát rồi.”
Tôi vô cùng hưng phấn mà nắm chặt lấy tay của Mộ Dung Ngôn.
"Ừ, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này, chúng ta nhất định có thể sống sót trở về Trung Nguyên."
Mộ Dung Ngôn cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Lúc này, vòng xoáy lớn đã trên bờ vực sụp đổ.
Đột nhiên, chỉ nghe “Ầm” một tiếng giống như muốn nứt toạc cả vòm trời.
Vô số nước biển ở xung quanh lập tức trút xuống vị trí giữa mắt biển và chúng tôi.
Mà đây là hàng trăm triệu tấn nước biển, nếu chỉ dựa vào thân thể thì trong nháy mắt sẽ bị xé nát.
Cho dù ở trong tay của Mộ Dung Ngôn và tôi có sáu viên linh thạch đang phóng xuất ra linh lực hộ thể thì lúc này cũng không dám sơ suất, chúng tôi nắm lấy tay nhau và toàn lực vận chuyển công pháp để chống cự.
Bởi vì thứ mà chúng tôi phải nghênh đón chính là lần khảo nghiệm cuối cùng của sinh tử…
*****
Viên Long Mạch Tinh Đan bị tôi lấy đi, lại ngoài ý muốn thay đổi bố cục phong thủy ở nơi này, từ đó cũng dẫn tới Quy Khư bị lệch khỏi vị trí.
Quy Khư biến mất, vậy thì cách cục ở nơi này sẽ lập tức thay đổi.
Đất rung núi chuyển, mà ở dưới đáy biển càng theo đó mà xuất hiện động đất.
Kết quả là, vòng xoáy lớn bắt đầu sụp đổ và trở nên hỗn loạn.
Mặc dù Quy Khư đã biến mất, nhưng nó lại cho chúng tôi có cơ hội trốn thoát.
Nhưng xoáy nước đã sụp đổ, dưới đáy mắt biển vẫn rất nguy hiểm với chúng tôi.
Hàng tỷ tấn nước biển trút xuống cũng đủ sức đè chết chúng tôi. Hơn nữa còn khiến chúng tôi không còn đường để trốn và tránh đi đâu được, mà chỉ có thể dựa vào mấy viên linh thạch ở trong tay để chống lại cơn thịnh nộ vô tận của nước biển.
Sáu viên linh thạch đã bùng nổ một trận linh lực cường đại mà hình thành một vòng bảo hộ linh lực bao quanh cơ thể của chúng tôi.
“Rắc” một tiếng, âm thanh cực kỳ lớn không ngừng vang lên.
Nước biển cuồn cuộn tiếp tục trút xuống, khiến tôi và Mộ Dung Ngôn lập tức bị nước biển bao phủ.
Lúc này, vùng biển này cũng lập tức trở lại hỗn loạn.
Thậm chí là sóng thần cũng vì đó mà trở nên lớn hơn, một số hòn đảo ở xung quanh càng bị nhấn chìm ngay lập tức.
Về phần tôi và Mộ Dung Ngôn, hai người chúng tôi cũng trực tiếp bị cuốn thẳng dưới đáy biển, sau đó là theo dòng chảy hỗn loạn mà không ngừng xoay tròn và bồng bềnh ở dưới đáy biển.
Tuy nhiên, vòng tròn bảo hộ linh lực lại gắt gao bảo vệ chúng tôi.
Mà ở dưới đáy biển này đã khiến tôi không có cách nào có thể mở miệng nói chuyện.
Cho dù có vòng tròn linh lực bảo hộ thì nước biển cũng đã lấp đầy chúng tôi.