Mộ Dung Ngôn không chịu sự ảnh hưởng quá lớn ở trong nước biển thông thường, cho nên cô ấy đã kéo lấy tôi rồi liên tục thay đổi hướng đi của chúng tôi ở dưới đáy biển, sau đó là không ngừng bơi về phía mặt nước.
Mà ở dưới đáy biển luôn có dòng chảy ngầm, cho nên đã có rất nhiêu lần khiến chúng tôi bị cuốn vào rãnh biển vô danh.
Nếu không phải tôi có đạo hạnh nhất định thì bản thân đã sớm bị ngạt thở ở dưới đáy biển sâu rồi.
Nhưng trong nước biển hỗn loạn này, tôi cũng không biết là đã trôi qua bao nhiêu thời gian, về cơ bản thì tôi cũng không có quá nhiều khái niệm về thời gian.
Chủ yếu là vì Mộ Dung Ngôn mang theo tôi bơi đi, mà nói chung là do tôi bị lạc phương hướng, cho nên gần như rất khó để xác định bên nào là đáy biển và bên nào là mặt biển.
Ngoài ra, viên linh thạch thuộc tính lôi đã làm tôi bị thương, cho nên tình hình của tôi cũng không mấy khả quan.
Thẳng đến khi tôi sắp không nhịn được nữa, cuối cùng Mộ Dung Ngôn đang lôi kéo tôi cũng bơi ra khỏi đáy biển và ngoi lên mặt nước.
Mộ Dung Ngôn vừa mới ló đầu ra đã mở miệng nói với tôi: "Đinh Phàm, Đinh Phàm, chúng ta ra ngoài rồi, chúng ta đã bơi ra khỏi đáy biển và rời khỏi vòng xoáy lớn..."
Mộ Dung Ngôn lộ ra dáng vẻ cực kỳ hưng phấn mà nói với tôi.
Mà tôi cũng vào giờ phút này đã lộ ra dáng vẻ giống như được giải thoát, cho nên tôi đã chợt hít lấy một hơi, tuy vẫn còn có vị mặn của nước biển, nhưng hương vị của không khí vẫn khiến tôi say mê như cũ.
“Quá, quá tốt rồi, chúng ta, chúng ta đã chạy thoát khỏi việc phải chầu trời…”
Tôi lộ vẻ kích động, sau đó thở hổn hển nói.
Tuy nhiên, sóng lớn vẫn không dừng lại và mưa lớn vẫn cứ tiếp tục.
Mộ Dung Ngôn và tôi ôm nhau, không ngừng chìm nổi ở trong nước biển, sau đó lần lượt bị các đợt sóng biển bao phủ rồi lại trồi lên khỏi đáy biển vô số lần.
“Đùng đùng”, sấm sét vẫn tiếp tục đánh xuống, tiếng sét vẫn vang lên không ngừng.
Có vẻ như vì Long Mạch Tinh Đan đã bị tôi lấy đi, khiến cho vùng biển này cũng trở nên nóng nảy.
Còn sáu viên linh thạch thuộc tính kia cũng theo việc chúng tôi nổi lên khỏi mặt nước, mà khí tức bùng nổ kia đã bắt đầu lắng xuống, sau đó lại lần nữa biến thành bộ dáng của một viên đá nát bình thường.
Nhưng viên đá này lại là vật báu vô giá, bởi vì cái thứ này là sự ngưng tụ của long mạch và chứa đựng tinh hoa của linh lực vô tận.
Hơn nữa, tôi thực sự không ngờ, mấy viên linh thạch trong tay tôi thực chất là do long mạch ngưng tụ.
Truyền thuyết kể rằng nếu ăn được thứ này là có thể vũ hóa trần tiên.
(Vũ hóa trần tiên: Trở thành có lông có cánh mà bay, ý nói thành tiên.)
Tất nhiên, tôi nghĩ điều đó khó có thể xảy ra.
Bởi vì chủ nhân trước đó của viên linh thạch thuộc tính thủy đã nuốt thứ này vào trong bụng.
Tuy rằng bản thân đã có được sức mạnh to lớn nhưng cũng biến bản thân trở thành một kẻ không người không quỷ, từ đó phải cần đến việc sử dụng máu tươi để luyện chế dược đan, nếu không sẽ bị hàn khí giết chết.
Ở trong nước biển, chúng tôi trôi nổi theo dòng nước giống như bèo trôi.
Không có phương hướng, không có mục đích.
Nhưng hiện tại, tất cả những gì chúng tôi muốn là sống sót...
Mà ở một bên khác, Thư Hiểu Khiết, Tửu Thành Phong, Cơ tiền bối và những đồng đạo khác đã trốn thoát khỏi vòng xoáy lớn.
Lúc này, bọn họ đã lái thuyền rời khỏi khu vực này, sau đó lại dựa theo sự chỉ dẫn ở trên bản đồ mà liên tục rời khỏi biển sương mù này.
Theo suy nghĩ của bọn họ, việc tôi bị một con quái vật biển nhấn chìm xuống biển và Mộ Dung Ngôn nhảy xuống biển để cứu tôi, thì cả hai người chúng tôi đều không thể sống sót trở về được.
Vòng xoáy nước khủng bố kia có thể xé nát mọi thứ, vì vậy mà mọi người còn lộ ra vẻ đau buồn.
Sau đó lại nghĩ đến việc bản thân đã mắng tôi ở trên đấu trường, Thư Hiểu Khiết và Tửu Thành Phong đều cảm thấy vô cùng tự trách và xấu hổ.
Trong mắt của bọn họ, việc bản thân tôi đã ẩn nhẫn và gánh vác sự nhục mạ và gánh nặng ở trên vai, chỉ là vì muốn cứu bọn họ rời đi.
Hiện tại, mặc dù bọn họ đã được cứu sống, nhưng tôi lại vĩnh viễn táng thân ở trong vòng xoáy lớn dưới đáy biển.
Sau khi quay đầu nhìn lại, trước mắt chỉ có từng trận sấm sét và sóng thần ngập trời.
Mà lúc này Mộ Dung Ngôn và tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Sau khi chúng tôi nhặt được một tấm ván gỗ ở trên biển thì lập tức áp mặt lên đó rồi thả mình trôi nổi theo sóng biển.
Mặc dù những cơn sóng lớn vẫn tiếp tục ập tới, nhưng trên mặt của Mộ Dung Ngôn và tôi lại tràn ngập nụ cười.
Bởi vì cái cảm giác thoát khỏi cõi chết thực sự rất kích thích và thú vị.
Sau khi lênh đênh khoảng ba tiếng đồng hồ, chúng tôi mới lờ mờ thấy được một hòn đảo nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, tôi lập tức lộ ra kích động mà nói: "Mộ Dung Ngôn, có đảo nhỏ."
"Ừ, em thấy rồi, chúng ta trèo qua đó đi..."
Vừa dứt lời, hai chúng tôi đã dùng hết toàn lực để tiếp tục đi đến đảo nhỏ kia.
Đảo nhỏ kia cách chúng tôi không xa, những con sóng lớn cũng đã đẩy chúng tôi về phía hòn đảo.
Thế là chúng tôi đã nhanh chóng chèo tới bờ.
Sau đó lại dựa vào chính năng lực của bản thân mà thoái ra khỏi sự khống chế của nước biển và quay trở về với đất liền.
Mà loại cảm giác đạp lên mặt đất này thực sự quá tốt, bởi vì tư vị của cái cảm giác lênh đênh trên mặt nước biển đó thực sự rất không thoải mái.
Tuy nhiên, mưa lớn vẫn tiếp tục trút xuống.
Mặc dù đã tạm thời thoái ra khỏi biển rộng, nhưng chúng tôi vẫn phải tìm chỗ trú mưa.
Hai chúng tôi đỡ lấy nhau rồi bắt đầu nghiêng ngả lảo đảo mà mò mẫm tiến về nơi sâu của hòn đảo.