Sau đó chúng tôi đã tìm thấy một tảng đá rất lớn và nấp ở phía dưới đó để trú mưa.
Mưa lớn vẫn tiếp tục, mà ở phía trên đảo cũng chỉ có duy nhất hai người là Mộ Dung Ngôn và tôi.
Hai chúng tôi chen chúc ở bên nhau nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vì trên người có thương tích, cho nên tôi vừa ngồi xuống đã có cảm giác chống đỡ không nổi nữa.
Vừa mới ngồi sang một bên, đầu đã vô thức tựa lên vai của Mộ Dung Ngôn, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dung Ngôn cũng không đánh thức tôi dậy, bởi vì cô ấy biết tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực.
Mà tu vi thực tế của tôi cũng chỉ mới đạt tới Đạo Tông.
Mỗi lần đạt đến Đạo Tôn cũng là do bản thân đã sử dụng linh lực thuộc tính và Hỏa Thiên Công để tiến hành sự tiêu hao lên chính mình.
Cùng với việc viên linh thạch thuộc tính lôi đã làm tôi bị trọng thương, khiến tôi đã đạt tới cực hạn.
Cô ấy vuốt ve khuôn mặt của tôi và nhìn tôi một cách trìu mến...
Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, mưa lớn cũng đã tạnh.
Chỉ là, Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh lại biến mất.
Tôi nhìn trái nhìn phải nhưng lại không nhìn thấy người đâu, nên tôi đã chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng sau đó lại phát hiện trước ngực và bụng truyền đến cảm giác đau đớn, mà điều này cũng đã chứng minh trong cơ thể tôi có nội thương.
Nhưng tôi vẫn chịu đựng mà đứng lên.
Ngay sau đó bước ra khỏi bên dưới tảng đá.
“Đinh Phàm, anh tỉnh rồi!”
Âm thanh kinh ngạc của Mộ Dung Ngôn vang lên.
Sau khi nhìn về phía âm thanh truyền tới thì thấy Mộ Dung Ngôn đang ở bên trái tôi, trên tay của cô ấy còn cầm mấy quả dừa và một con cá biển.
“Thi Muội…”
“Anh xem, em đã tìm ra một ít đồ ăn cho anh này.”
Nói xong, đã chạy bước nhỏ tới.
Mà trạng thái hiện tại của cô ấy thì không cần ăn uống, bởi vì cô ấy chỉ có thể được coi như là một khối hoạt thi, chứ không phải là người sống.
Nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên cảm giác ấm áp: “Vất vả cho em rồi.”
“Chỉ cần anh vẫn tốt thì em sẽ không cảm thấy vất vả.”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Ngôn đã đi tới trước mặt tôi, trên mặt cũng lộ ra niềm hạnh phúc vô hạn...
*****
Nhìn nụ cười của Mộ Dung Ngôn, khiến trong lòng tôi dâng lên cảm giác vui mừng và sung sướng khó nói lên lời.
Có một câu nói rất hay: Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa*.
(Đây là hai câu trong bài thơ “Bạch đầu ngâm” của Lý Bạch – một nhà thơ lỗi lạc của nhà Đường.)
Tôi thực sự cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc khi được ở bên cạnh Mộ Dung Ngôn và yêu cô ấy.
Mộ Dung Ngôn nhìn thấy bộ dạng thất thần và còn nhìn chầm chằm vào cô ấy của tôi thì bật cười thành tiếng.
“Sao thế, anh cảm động à? Cảm động thì mau ăn chút gì đi, mau khôi phục sớm một chút."
Cô ấy vừa nói xong liền đưa quả dừa cho tôi.
Thành thật mà nói, lúc này tôi đúng là đã miệng lưỡi khô khốc, trong bụng cũng đã cực kỳ cồn cào.
Cho nên tôi đã lập tức gật nhẹ đầu, vừa mới cầm lấy quả dừa đã đập nó ra, sau đó uống nước dừa ngọt ngào ở bên trong.
Mộ Dung Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì chỉ mỉm cười, ở bên cạnh đốt một đống lửa trại.
Sau đó cô ấy trực tiếp đặt con cá biển kia lên đó rồi nướng, mà mùi thơm của thức ăn cháy khét xộc vào trong mũi quả thực khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Một lúc sau, Mộ Dung Ngôn nướng cá xong thì trực tiếp đưa cho tôi, còn tôi đã bụng đói kêu vang từ lâu thì cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
May mắn thay, cá biển ở đây có rất ít gai, nếu không thì thật đúng là rất dễ bị đâm phải.
Mộ Dung Ngôn không cần ăn cơm, cho nên cô ấy chỉ ngồi ở bên cạnh tôi, cứ lẳng lặng mà nhìn tôi.
Sau khi thấy tôi đã ăn xong, lúc này mới cười hì hì mở miệng nói: "Thế nào? Cá em nướng có ngon không?"
"Ngon, cực kỳ ngon."
"Ha ha, dù sao cũng đã hơn ba trăm năm em không có nướng cá, cái tên cặn bã chết tiệt nhà anh quá hạnh phúc rồi."
Mộ Dung Ngôn mím môi nói, giờ này khắc này, cô ấy không khác gì một cô gái nhỏ.
Tôi lau miệng rồi vươn tay ôm cô ấy vào lòng, bởi vì hành động bất chợt này đã khiến Mộ Dung Ngôn giật mình.
"Anh, anh đang làm gì vậy?"
Trong lúc nhất thời, cô ấy còn lộ ra dáng vẻ có chút hoảng sợ.
"Hắc hắc hắc, là do anh quá mức hạnh phúc thôi, nhưng dù sao anh cũng đã bị gọi là kẻ cặn bã chết tiệt rồi, cho nên anh không phải là nên cặn bã một chút sao?”
Nói xong, tôi nhướng mày rồi lộ ra vẻ mặt mập mờ.
Ngược lại là Mộ Dung Ngôn đã lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ.
"Đáng ghét."
Nói xong thì đẩy tôi ra.
Nhưng do tôi vốn đã bị thương, cho nên vừa đẩy một cái là đã ngã xuống đất ngay tại chỗ.
“Ai da…”
Mộ Dung Ngôn lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Anh, anh làm sao vậy? Có phải em, có phải em đã làm anh bị thương rồi không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng và thất thố của Mộ Dung Ngôn, trong lòng tôi lập tức dâng lên cảm giác vui muốn chết.
"Ha ha ha, anh giả vờ đấy!"
"Cút!"
Mộ Dung Ngôn giơ chân đá tôi một cái, nhưng lực của nó lại rất nhẹ, sau đó đã bước từng bước nhỏ chạy đi.
Tôi vừa cười vừa bò đậy, mà cảm thấy này chính là điều tôi muốn, là điều tôi đang theo đuổi.
Nếu mọi chuyện kết thúc, tôi chỉ muốn được ở bên Mộ Dung Ngôn như thế này.
Một đời một thế mãi không chia lìa.
Sau đó, tôi lại đi theo phía sau.
Tiếp theo là bắt đầu đi dạo ở trên hòn đảo nhỏ không lớn này cùng với Mộ Dung Ngôn.
Sau khi đứng ở trên điểm cao nhất của đảo nhỏ, toàn bộ hòn đảo đều thu hết vào trong mắt, khiến tôi cảm thấy nó giống với kích thước của một thị trấn nhỏ có ánh mặt trời, bờ cát và biển xanh.