Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2356

Chương 2356 Chương 2356

Mà đây chính là chốn đào nguyên mà biết bao nhiêu người mơ tưởng, nhưng tôi và Mộ Dung Ngôn đều biết rất rõ là chúng tôi không thể ở đây lâu.

Một khi tôi bình phục thì sẽ phải ra biển, sau đó băng qua biển lớn và rời khỏi đây.

Thời gian tiếp theo, tôi ở trên hòn đảo này ngoài việc chữa thương và hồi phục sức khỏe ra thì chính là đi lang thang khắp đảo.

Vị trí hiện tại của chúng tôi chắc hẳn là còn ở trong biển sương mù.

Bởi vì ngoại trừ hòn đảo này, mọi thứ ở bên ngoài đều bị sương mù bao phủ.

Vào ban đêm có thể thông qua các ngôi sao lờ mờ ở trên trời để xác định vị trí sơ bộ.

Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, chúng tôi đã làm một chiếc bè và chuẩn bị một ít dừa và cá khô.

Thời gian ở trên đảo cứ trôi qua từng ngày như thế, thẳng cho đến khi tôi sống ở trên đảo được nửa tháng, cuối cùng thì tôi cũng đã khỏe mạnh hoàn toàn.

Hơn nữa, sau khi tôi im hơi lặng tiếng trong hai năm, tu vi của bản thân cũng trong vòng mười lăm ngày này có đột phá và đã đạt tới Đạo Tông trung kỳ.

Mặc dù chỉ là một cảnh giới nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được việc tiến thêm một bước nữa sẽ không còn bao xa.

Đồng thời cũng trong ngày trời trong nắng ấm này, chúng tôi lại chuẩn bị lên đường lần nữa.

Hai người chúng tôi đã đẩy chiếc bè xuống biển, sau đó nhìn thoáng qua hòn đảo ở phía sau.

Sau khi sống ở chỗ này được nửa tháng, tôi và Mộ Dung Ngôn đều đã quen thuộc với mọi thứ ở trên đảo.

Hòn đảo tuy nhỏ nhưng đã để lại cho Mộ Dung Ngôn và tôi rất nhiều niềm vui chung.

Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất tôi có được trong hai năm qua.

Mặc dù nó chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, nhưng mỗi một ngày đều đã được tôi ghi tạc ở trong lòng.

Hòn đảo này, một vùng đất thanh tịnh yên bình sẽ vĩnh viễn được khắc sâu trong trái tim của tôi.

Bây giờ sắp rời đi, khiến tôi không nhịn được mà cảm khái.

"Thi Muội, chúng ta sắp phải đi rồi, cho nên em hãy đặt tên cho hòn đảo không tên này đi, để sau này còn có cái mà hoài niệm.”

Mộ Dung Ngôn nghe vậy thì ngây ra một lúc, sau đó nhìn về phía hòn đảo vô danh nói:

“Tỳ bà thỏ thẻ nhớ nhung người, bấy giờ vầng nguyệt sáng, đã chiếu áng mây trôi.*

(*Đây là ba câu thơ cuối trong bài Lâm Giang Tiên 1 của Án Kỷ Đạo. Bài thơ thể hiện nỗi nhớ người xưa đã từng có một thời tình cảm, nhìn trăng nhớ đến người, người đi trăng trống vắng, tịch mịch.)

Không bằng cứ gọi nó là đảo Huyền Tư đi!”

Tôi nghe Mộ Dung Ngôn chọn tên, còn trích dẫn câu thơ, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng lại có cảm giác trông có vẻ rất cao thượng, quan trọng là Mộ Dung Ngôn thích.

Cho nên tôi đã lập tức gật đầu: "Được, vậy gọi nó là đảo Huyền Tư."

Nói xong, tôi giơ tay lên rồi bắn ra vài luồng kiếm khí nhắm ngay vào một hòn đá ở bên ngoài bãi biển và khắc xuống hai chữ “Huyền Tư”.

Làm xong việc này, Mộ Dung Ngôn và tôi mới lên bè, sau đó khởi hành rời đi.

Thủy triều cuốn Mộ Dung Ngôn và tôi ra xa bãi biển rồi dần dần đi xa, mà đảo Huyền Tư cũng cách chúng tôi ngày càng xa, sau đó gần như không bao lâu đã biến mất khỏi tầm mắt.

Bây giờ chúng tôi lại lần nữa tiến vào biển sương mù, xung quanh cũng là một mảnh sương mù.

Mặc dù tôi nhớ bản đồ đi biển, nhưng vẫn không có cách nào có thể định vị chuẩn xác được.

Cho nên chúng tôi chỉ có thể thông qua kiến thức phong thủy mà tôi và Mộ Dung Ngôn đã học được để xác định vị trí đại khái.

Nhưng chỉ cần chúng tôi có thể rời khỏi vùng biển sương mù này, hẳn là có thể xuất hiện ở trên đường thủy*.

(Đường thủy: tuyến đường an toàn của thuyền thuyền)

Một khi tiến vào đường thủy là có thể gặp được thuyền đánh cá hay gì đó, như vậy thì chúng tôi sẽ có khả năng quay trở lại Trung Nguyên.

Mặc dù vẫn đang phiên bạt không ngừng ở trong biển sương mù, nhưng bản thân cũng không vì thế mà trì hoãn thời gian tu hành.

Sáu viên linh thạch ở trong tay đã cung cấp cho chúng tôi một lượng lớn linh khí, chỉ cần chúng tôi muốn là có thể tu luyện bất cứ lúc nào, đồng thời cũng có được một nguồn linh khí cung ứng.

Ba ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, mười ngày trôi qua, hai mươi ngày trôi qua...

Kể từ khi chúng tôi rời đảo Huyền Tư đã là ngày thứ hai mươi lăm.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa rời khỏi được biển sương mù, thậm chí là còn bị lạc đường ở trong biển.

Bởi vì đồ ăn cũng đã tiêu hao hầu như không còn, cho nên chúng tôi chỉ có thể đánh bắt cá biển và ăn thịt sống để bổ sung.

Nơi này không hổ danh được gọi là Biển Cấm, thực sự không phải là một vùng biển muốn vào là có thể vào, nói đi ra là có thể đi ra.

Trong những ngày trôi dạt ở trên biển này, chúng tôi đã thử rất nhiều biện pháp khác nhau nhưng đều không có phương pháp nào hiệu quả, cho nên lúc này cũng chỉ có thể sống được ngày nào hay ngày đó vậy.

Bởi vì chúng tôi đã hoàn toàn bị lạc đường.

Nhưng, vào đúng lúc này.

Chúng tôi lại loáng thoáng nghe thấy tiếng người truyền đến cách đó không xa.

"Sư phụ, đã hơn một tháng qua, long mạch ở trong biển đã thay đổi. Cho nên người nói xem, nó có liên quan gì đến đại thế ngày nay của thiên hạ không?"

"Ừm, đúng là có khả năng này. Dù sao hiện giờ, ba tà giáo Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt và Hắc Liên đã liên thủ để chiến đấu quyết liệt với chính phái ở Trung Nguyên.

Thậm chí còn có người cho rằng cánh cổng sáu vực đã có thể mở ra bất cứ lúc nào. Cho nên đại thế của thiên hạ này còn có thể giữ nguyên được sao?”

"..."

Mộ Dung Ngôn và tôi đều có thính giác vô cùng nhạy bén, cho nên vừa nghe đến đó đã lần lượt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Sau khi theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy trong sương mù cách đó không xa, hình như có một chiếc thuyền lớn đang đến gần.

Bình Luận (0)
Comment