Hơn nữa,từ cuộc trò chuyện của bọn họ là có thể thấy được những người này hẳn là người tu hành, hơn nữa còn là những người không thuộc chính phái cũng không thuộc Mắt Quỷ, chẳng lẽ là loại thế lực trung gian như tán tu?
Nhưng không sao, chỉ cần không phải yêu tà của Mắt Quỷ là được.
“Thi Muội, đây không phải là người của Mắt Quỷ, có lẽ chúng ta được cứu rồi.” Tôi nói một cách hào hứng.
Mộ Dung Ngôn cũng gật nhẹ đầu, sau đó nhìn chiếc thuyền lớn liên tục băng qua màn sương mù và đang tiến tới gần.
Nhưng khi chiếc thuyền lớn đang càng ngày càng đến gần thì tôi lại ngoài ý muốn phát hiện.
Ở phía trên con thuyền lớn này lại có một cái kí hiệu rất kỳ lạ, mà kí hiệu này tôi cũng đã từng nhìn thấy trước đây.
Bởi vì kí hiệu này chính là hình đầu cá tôi đã nhìn thấy trên chiếc phi tiêu trong đại hội Đạo môn...
*****
Trong sương mù đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn, mà chiếc thuyền lớn này lớn hơn rất nhiều so với những chiếc thuyền đánh cá thông thường và có kết cấu toàn thân bằng gỗ, phía trên mép thuyền còn có một loại kí hiệu đặc biệt.
Mà loại ký hiệu kia giống hệt với loại ký hiệu ở trên chiếc phi tiêu hồi đó.
Một con cá này toàn thân là vảy, trong miệng phun ra một cái ký hiệu hình đinh ba.
Mà hiện tại ở trên mạn thuyền này cũng là loại ký hiệu như thế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tôi không khỏi “Lộp bộp” một tiếng.
Căn cứ vào lý do thoái thác mà lão Phong đã nói lúc đó, cái ký hiệu của chiếc phi tiêu đầu kim ngư này chính là ký hiệu của chủ thuyền đã giam cầm cậu ấy mười năm.
Hơn nữa, nếu căn cứ theo như lời của Lôi Minh chân nhân đã nói, cái ký hiệu đó giống như là của một thế lực nào đó trong biển sương mù.
Mà hôm nay chúng tôi lại đang ở trong biển sương mù, chẳng lẽ thực sự trùng hợp đến mức đụng phải tổ chức đã giam cầm lão Phong?
Mộ Dung Ngôn đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt của tôi trở nên nghiêm túc thì cũng nhìn chằm chằm vào mạn thuyền.
Sau đó mở miệng nói với tôi: "Đinh Phàm, anh bị sao vậy?”
“Cái ký hiệu kia giống với ký hiệu của thế lực Hải Đầu Tiêu đã cầm tù lão Phong trước đó, đây rất có thể là kẻ thù cũ của lão Phong."
Tôi nói thẳng, nhưng Mộ Dung Ngôn không có quá nhiều ký ức về lão Phong, ngay cả trước kia cũng chỉ có thể khôi phục được một số đoạn ký ức vụn vặt.
Nhưng cô ấy cũng biết lão Phong là một người bạn tốt ở bên cạnh tôi.
“Nói như vậy, con thuyền ở trước mặt này là kẻ địch sao?” Mộ Dung Ngôn hỏi một câu.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi khẽ gật đầu.
Lão Phong và tôi là anh em đồng sinh cộng tử sống chết có nhau từ lâu, cho nên kẻ thù của cậu ấy đương nhiên cũng là kẻ thù của tôi.
Nếu như hôm nay đã gặp được một thứ được coi là thuyền quỷ đã cầm tù lão Phong trong mười năm.
Thậm chí là giam giữ cậu ấy trong căn hầm nhỏ tối tăm không thấy ánh mặt trời ở trên thuyền, đương nhiên là tôi sẽ không buông tha dễ dàng như vậy rồi.
Mà một ngụm ác khí này sẽ do tôi tới thay lão Phong trút ra.
Về phần những người này, bọn họ là những Hải Đầu Tiêu đã sinh ra và lớn lên ở vùng biển này.
Nếu như có bọn họ dẫn đường, chúng tôi nhất định có thể nhanh chóng rời khỏi biển sương mù và trở về Trung Nguyên.
Sau khi nảy ra ý nghĩ này, tôi lộ ra dáng vẻ rất kiên định mà trả lời: "Đúng vậy, là kẻ địch. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta bắt được bọn họ làm tù binh là có thể rời khỏi vùng biển này."
Bên tôi vừa dứt lời, đám người ở trên chiếc thuyền lớn kia cũng đã nhìn thấy chúng tôi.
"Chú ý, phía trước có người, phía trước có người..."
Thanh âm này vừa xuất hiện, trên thuyền lớn đã lập tức truyền đến từng đợt tiếng bước chân.
Sau đó có không ít người đều đi đến mạn thuyền rồi nhìn về phía Mộ Dung Ngôn và tôi đang đứng ở trên chiếc bè gỗ.
Bởi vì khoảng cách đã ở trong vòng mười mét, cho nên chúng tôi có thể thấy rõ hình dáng của đối phương.
Sau đó chỉ thấy hơn mười người đã đi đến bên mạn thuyền, nguyên một đám đều đang duỗi cổ nhìn về phía chúng tôi.
"Con mẹ nó, bè gỗ mà cũng có thể đến đây được sao?"
"Mọi người mau nhìn đi, cô gái kia thật là xinh đẹp."
"Ôi trời, vừa nhìn thấy cô ấy là cả người tôi đã phát hỏa rồi."
"Đúng vậy, ông đây sắp nghẹn hỏng luôn rồi, cuối cùng cũng gặp được phụ nữ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy."
"Mẹ nó, còn tự mình đưa tới cửa, mau kéo bọn họ lên đi!"
“…”
Giọng nói của bọn họ cũng không phải quá lớn, cho nên nếu đổi lại là người bình thường thì với cái khoảng cách này, về cơ bản sẽ không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nhưng đối với những tu sĩ như Mộ Dung Ngôn và tôi mà nói, chúng tôi lại hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng.
Mẹ nó, vậy mà bọn họ lại có ý nghĩ xấu xa với Mộ Dung Ngôn.
Vừa thấy đã biết không phải là đám chim tốt lành gì rồi, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn nổi nữa.
Tuy nhiên, tôi cũng không vì thế mà vội vàng bùng nổ.
Bởi vì cái ký hiệu đầu cá và đinh ba kia đã chứng minh những người này đều là tu sĩ, cộng thêm việc hiện tại chúng tôi còn chưa biết rõ thực lực của đối phương, cho nên nếu cứ tùy tiện động thủ thì sẽ không có lợi cho chúng tôi.
Con thuyền lớn rất nhanh đã đến gần, sau đó chỉ thấy một người đàn ông ở bên mạn thuyền đang giả vờ lộ ra vẻ tử tế.
"Hai vị nhất định là đã gặp phải bão lớn! Mau lên đây đi."
Nói xong còn thả thang dây xuống, nhưng ánh mắt của gã lại nhìn về phía Mộ Dung Ngôn một cách tham lam.
Mộ Dung Ngôn và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi leo lên thang dây.
Nhưng khi chúng tôi vừa mới lên thuyền thì đã thấy hơn mười người đàn ông đang vây quanh lại đây.