Những người này đều mặc quần áo thống nhất, toàn thân được bao phủ trong một bộ đạo bào màu xanh xám, trên đạo bào của nguyên một đám đều có ký hiệu đầu cá.
Mà phần lớn những người này đều đang đánh giá Mộ Dung Ngôn, thậm chí là có một số người còn lộ ra nụ cười giả tạo mang vẻ tà ác.
Hơn nữa, nguyên một đám còn đang bước từng bước một lại đây.
Còn Mộ Dung Ngôn và tôi chỉ nhìn chằm chằm vào họ mà không nói một lời nào, sau đó là yên lặng quan sát xem ở đây có sự tồn tại nào có khí tức thuộc về một vị cường giả nào đó hay không.
Nhưng đúng lúc này, có một người đàn ông đột nhiên đứng ở trước mặt mọi người, sau đó nói: "Làm gì vậy? Đừng dọa người ta như thế chứ?"
Nói xong còn quay người lại cười “Hắc hắc” vài tiếng, sau đó trực tiếp bỏ qua tôi mà chỉ nói với Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh tôi.
“Em gái nhỏ, đừng sợ, tất cả chúng ta đều theo đạo. Ờ thì, anh trai không biết họ của em gái là gì? Tại sao em gái lại rơi xuống nước? Đã có bạn trai chưa?"
Vừa dứt lời, gã còn xoa hai tay vào nhau, sau đó lộ ra dáng vẻ muốn đáng khinh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Mộ Dung Ngôn chỉ lạnh lùng liếc gã một cái rồi nói: “Bổn tiểu thư họ Mộ Dung, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Nói xong còn liếc mắt nhìn tôi một cái.
Mà các thuyền viên ở xung quanh nghe được lời này, nguyên một đám đều “a” lên một tiếng.
"Tôi thích tính cách của cô gái này."
"Em gái, bạn trai này của em có gì tốt chứ? Nếu không thì để bọn anh cùng làm bạn trai của em nhé?”
"Hahaha, đúng đó, nếu không thì cùng nhau làm bạn trai của em?"
"..."
Thậm chí là còn nháy mắt ra hiệu, bộ dạng đó trông cực kỳ ghê tởm.
Sau khi nghe đến đó và nhìn vào khuôn mặt kinh tởm của bọn họ, tôi đã không thể nhịn nổi nữa.
Cho nên tôi đã lập tức bảo vệ ở trước người của Mộ Dung Ngôn rồi nói thẳng: "Giữ miệng của mấy người sạch sẽ một chút!"
Các thuyền viên ở xung quanh nghe vậy, nguyên một đám đều ngây ngẩn cả người, thậm chí tên đàn ông cầm đầu còn cười lớn.
“Nhóc con, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu rõ sao? Thức thời thì mau tự mình ngồi xổm ở một bên đi, muốn biết chúng tôi mẹ nó muốn làm gì thì mở to mắt ra mà nhìn. Nếu không, lúc này ông đây lập tức ném cậu trở về biển cho cá mập ăn…”
Nói xong câu cuối cùng, người đàn ông đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác, các thuyền viên còn rút đao kiếm ra để trấn trụ tôi.
Trong mắt của bọn họ, Mộ Dung Ngôn và tôi hẳn là những người bình thường gặp nạn ở trên biển, bởi vì đánh bậy đánh bạ, cho nên mới đi vào biển sương mù này.
Vì vậy mà bọn họ không hề để chúng tôi vào trong mắt.
Còn lúc này, bọn họ chỉ muốn cùng Mộ Dung Ngôn vui vẻ một chút.
Nhưng đáng tiếc là tên này đã nhầm rồi.
Còn người hôm nay sẽ bị ném xuống biển cho cá mập ăn không phải là tôi mà là gã.
Cho nên tôi đã cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi ngược lại muốn xem một chút, anh làm thế nào có thể đẩy tôi xuống biển cho cá mập ăn!”
Nói xong, tôi đã tiến lên phía trước một bước rồi đứng đối diện với người đó.
Các thuyền viên xung quanh thấy vậy cũng nhao nhao hét lên.
"Nhị sư huynh, tên đó thật không biết xấu hổ!"
"Nhị sư huynh, tên nhóc này đang gây hấn với anh đó."
"Nhị sư huynh, rốt cuộc anh có dám ném thằng nhóc con này xuống biển cho cá mập ăn không?”
“Hahaha…”
Những thanh âm trêu chọc và đùa giỡn đó vang lên không ngừng, thậm chí là không có ai có thể nhìn ra tôi và Mộ Dung Ngôn có cái gì khác biệt hay không.
Tên đàn ông cầm đầu kia vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy mặt mũi của mình sắp không giữ nổi nữa rồi.
Cho nên gã đã lộ ra sắc mặt lạnh lùng nói: “Ông đây sẽ lập tức ném cậu xuống biển!”
Nói xong thì đã nắm lấy cánh tay của tôi và định ném tôi xuống biển.
Nhưng ai biết được là trong khoảnh khắc hai tay của gã nắm lấy tôi, gã lại phát hiện toàn thân tôi giống như một ngọn núi, hoàn toàn không có cách nào có thể lay chuyển được.
Mà các thuyền viên ở xung quanh thấy vậy lại bắt đầu lên tiếng trêu chọc.
"Ha ha ha ha, Nhị sư huynh, tên này cũng là một tên biết võ, cho nên anh cẩn thận một chút."
“Nhị sư huynh, anh làm được không! Bằng không thì em gái kia sẽ là của chúng tôi!"
Tên đàn ông đang túm lấy tôi nghe vậy thì trong lòng lập tức bốc lửa.
"Nhóc con, chẳng trách cậu lại kiêu ngạo như vậy. Vậy mà lại là một tên biết võ, thậm chí còn học được Thiên Cân Trụy. Nhưng hiện tại tôi sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của một tu sĩ."
(Thiên Cân Trụy: là phương pháp làm nặng cơ thể. Thường dùng để đứng vững hay muốn cố định một thứ gì đó.)
Vừa dứt lời, toàn thân của gã chấn động, huyền công vận chuyển, mà bộ dạng này rõ ràng là đang vận chuyển đạo hạnh.
Thấy đối phương đã vận chuyển đạo hạnh, nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng.
Chút đạo hạnh này của gã cùng lắm chỉ mới đạt tới Đạo Quân trung kỳ, với chút tu vi này mà cũng dám làm càn ở trước mặt tôi sao?
Cho nên tôi đã không chút lưu thủ, vừa giơ tay đã đánh ra một chưởng.
“Bang”, một tiếng trầm vang.
Tên kia chỉ cảm thấy một cổ lực lượng rất lớn đánh úp lại, trong miệng lập tức kêu thảm thiết một tiếng ngay tại chỗ, ba chiếc răng trực tiếp bị gãy, ngay cả cổ cũng lập tức bị vặn gãy.
Cả người cũng theo đó mà văng sang một bên giống như bị xe tải tông trúng, tiếp đó là đụng gãy rào chắn và “bùm” một tiếng rơi xuống biển.
Các thuyền viên xung quanh thấy vậy, nguyên một đám đều nhìn đến trợn tròn mắt và há hốc mồm.
Bởi vì bọn họ thực sự không thể tin được, nhị sư huynh của mình đường đường là người có tu vi Đạo Quân trung kỳ, thế mà lại bị người ta tát một cái bay ra ngoài, thậm chí là không có một chút lực ngăn cản nào…