Cảnh tượng xảy ra bất ngờ này khiến cho tất cả mọi người ở trên con thuyền này đều sợ đến ngây người, nguyên một đám đều há to miệng, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Nhưng không chờ những người này kịp phản ứng, tôi đã mở miệng nói chuyện.
“Còn có ai muốn ném tôi xuống biển cho cá mập ăn nữa không?”
Giọng điệu của tôi trở nên lạnh lùng và mang theo sát ý.
Những người xung quanh nghe được lời này, nguyên một đám đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
“Cậu, cậu ta cũng là tu sĩ à?”
“Gã, tu vi của gã, tu vi của gã còn cao hơn cả nhị sư huynh sao?”
“…”
Sau khi nhìn thấy thi thể của tên kia đã nằm chết ở trong biển, thẳng đến lúc này thì những người này mới phản ứng lại được.
Tiếp theo đó, nguyên một đám bắt đầu lùi lại phía sau, bởi vì tu vi của bọn họ cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Sư.
Hơn nữa, ngay khi đối mặt với một người có thể tiện tay ném một tên có tu vi Đạo Quân trung kỳ xuống biển, trong lòng của bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng đồng thời, cách đó không xa bỗng vang lên giọng nói của một ông lão: “Người trẻ tuổi, đừng quá ngông cuồng.”
Giọng nói kia vừa vang lên, đám người ở xung quanh đã lần lượt lùi lại phía sau.
"Sư phụ, sư phụ..."
Sau khi nhìn qua thì chỉ thấy một ông lão khoảng năm mươi tuổi.
Ông ta vừa tiến lên phía trước vài bước, vừa mở miệng nói:
"Tiểu hữu, vừa rồi là do trong lời nói của đồ đệ nhà tôi có nhiều đắc tội. Nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo, mà làm tổn thương đến tính mạng của đồ nhi nhà tôi như vậy.”
Ha ha!
Tôi cũng không muốn nói nhảm mà lập tức nói thẳng.
"Đám cặn bã các người, có giữ lại cũng là tai họa. Đừng nói nhảm nữa, cùng lên đi!"
“Nhóc con, cậu quá ngông cuồng rồi.”
Nói xong, toàn thân của ông ta chấn động, tu vi của bản thân cũng được phóng thích.
Đạo Tông sơ kỳ, thực lực của ông ta cũng chỉ ở mức trung bình.
Nhưng khi đứng ở trước mặt chúng tôi, cũng chỉ có như vậy.
Thân pháp của ông lão này cực kỳ nhanh, vừa đưa tay đã phóng ra ba cái kim tiêu.
Nhưng với một người đã đạt tới loại tu vi này như tôi, vừa nhìn đã có thể nhạy bén nắm bắt được quỹ đạo của kim tiêu, vừa giơ tay đã kẹp lại được.
Ngay khi tôi tập trung nhìn vào một trong những chiếc phi tiêu đã rơi vào tay tôi.
Hay lắm, thứ này đúng là Phi Kim Ngư của lúc đó.
Không thể sai được, đây chính là một đám người đã giam cầm lão Phong năm đó.
Cho dù không cùng một bọn, cũng là cùng một tổ chức.
Ngay cả khi lúc này tôi có làm thịt bọn họ thì cũng không có gì quá đáng.
Trong chớp mắt, ông lão kia đã lao tới, còn tôi cũng không chút lưu thủ, mà trực tiếp đánh ra một quyền.
Thân ảnh chợt lóe, “Phanh” một tiếng, một quyền này đã nện thẳng vào ngực của ông lão kia.
Thậm chí là ông ta còn không có thời gian để phản ứng lại.
“Bang, bang,” hai tiếng, ông lão kia lập tức bay ngược về phía sau, sau đó đập vào boong thuyền, trong miệng cũng bắt đầu ho ra một ngụm máu lớn.
"Sư phụ..."
"Sư phụ..."
"..."
Hơn chục thuyền viên thét lên chói tai, mà ở bên trong khoang thuyền cũng chạy ra thêm bảy tám thuyền viên khác nữa.
Tổng cộng có khoảng hơn hai mươi người, tôi nhìn lướt qua, nhưng trong số đó cũng không có sự tồn tại nào có thể uy hiếp đến chúng tôi.
“Dám đả thương sư phụ của tao, giết nó.”
Nói xong, hơn hai mươi tên thuyền viên lập tức vây giết lại đây.
Trong tay của bọn chúng còn cầm những chiếc móc sắt, sau đó nguyên một đám đều giơ cao nó lên và muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết.
Tuy nhiên, người mà bọn chúng đang đối mặt là tôi, cho nên hoàn toàn không cần Mộ Dung Ngôn phải ra tay.
Hơn hai mươi tên thuyền viên thì có đến một nửa đã bị tôi đánh rơi xuống biển, nửa còn lại đã bị tôi đả thương phải nằm trên mặt đất.
Nguyên một đám đều đang không ngừng kêu rên và khó có thể đứng dậy.
Tuy nhiên, tôi đã kìm lại và không có giết chết bọn chúng.
Bởi vì, tôi muốn bọn chúng đưa tôi ra khỏi đây, rời khỏi vùng biển sương mù này.
"Cậu, cậu rốt cuộc, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chỉ vì đồ đệ của tôi, chỉ vì vài lời của đồ đệ tôi mà cậu muốn giết chết chúng tôi sao?"
Ông lão cầm đầu lên tiếng, hiển nhiên là đã bị tôi dọa sợ.
Nhưng tôi lại cười lạnh nói: “Bảy năm trước, có phải có một tên thuyền quỷ đã chạy thoát khỏi khoang thuyền của các người không?”
Đám thuyền viên này vừa nghe thấy vậy, nguyên một đám đều ngây ra một lúc.
“Bảy năm trước?”
“Có tên thuyền quỷ nào ở bên trong khoang thuyền của chúng tôi chạy thoát đâu?”
“Đúng vậy, thuyền quỷ của chúng tôi vẫn còn ở đây mà.”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Trên thuyền mẹ Hải Đầu Tiêu vào bảy năm trước hình như có thuyền quỷ trốn thoát..."
"..."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì thuyền quỷ là một thứ cực kỳ quan trọng đối với đám thuyền chuột* như bọn họ.
(Thuyền chuột: Dùng để chỉ những thuyền biển chở hàng có trọng tải dưới 6.500 DWT)
Người dưỡng thuyền, thuyền dưỡng người.
Đối với những “chuột” biển này mà nói, thuyền quỷ chính là linh hồn của một con thuyền.
Chỉ cần thuyền quỷ còn ở đây, là có thể bảo vệ bọn chúng trước những cơn sóng to gió lớn.
Bảy năm trước, chuyện thuyền quỷ đã chạy thoát khỏi thuyền mẹ Hải Đầu Tiêu quả thực đã làm chấn động toàn bộ tổ chức.
Mặc dù rất nhanh đã có thuyền quỷ mới đến tiếp quản, nhưng trong lòng của Hải Đầu Tiêu vẫn canh cánh về vấn đề này.
Ngay cả thuyền quỷ của thuyền mẹ nhà mình cũng để chạy thoát, việc này đối với Hải Đầu Tiêu là mất mặt đến mức nào?
Mặc dù toàn bộ tổ chức đã cử người tìm kiếm rất nhiều năm, nhưng đều không thể tìm về được.
Nghĩ đến đây, có không ít người ở đây đã lộ ra ánh mắt nghi ngờ mà đánh giá tôi.