Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2360

Chương 2360 Chương 2360

Mà ông lão đứng ở đầu bên kia càng lộ ra vẻ ngạc nhiên mà nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu, cậu chính là, chính là tên thuyền quỷ đã trốn thoát kia sao?"

Theo lời của đối phương, tôi đã đọc được tin tức mà mình muốn.

Thuyền mẹ của Hải Đầu Tiêu, đây hẳn là một tổ chức, một tổ chức chuyên đi thuyền trên biển sương mù.

Ngoài con thuyền này ra thì vẫn còn những con thuyền khác.

Còn con thuyền mà lão Phong đã trốn thoát, rất có thể là thuyền mẹ của tiêu đầu gì đó kia.

"Có phải là tôi hay không không quan trọng, quan trọng là các người không còn lý do gì để sống nữa."

Vừa dứt lời, tôi đã giơ tay đánh ra một chưởng.

Một chưởng này đã đập thẳng về phía ông lão kia.

Ông lão kia hoàn toàn không có cơ hội né tránh, sau khi phun ra một ngụm máu đã lập tức bị giết chết.

Tất cả các thuyền viên còn sống ở xung quanh, nguyên một đám đều bị trấn trụ, sau đó tất cả bọn chúng đều lần lượt quỳ xuống đất xin tha.

"Đạo hữu tha mạng, đạo hữu tha mạng!"

"Đạo hữu, chúng tôi vô tội, vừa rồi tôi ở trong khoang thuyền, cái gì cũng không biết.”

“Đạo hữu, tôi vừa mới gia nhập tổ chức được một năm thôi, cho nên không biết cái gì cả!”

“…”

Có không ít người đều cảm nhận được sự sợ hãi, nguyên một đám đều cho rằng tôi rất có thể là thuyền quỷ đã trốn thoát kia.

Tôi xuất hiện ở đây cũng không giống như những gì bọn chúng nghĩ là người bình thường gặp nạn ở trên biển, mà là đang giả trang để hấp dẫn bọn họ, từ đó tìm tới tổ chức để trả thù.

Nghĩ đến đây, những người này đều cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Tôi tiến lên phía trước một bước, sau đó quét mắt nhìn lũ thuyền viên này.

“Ai trong số các người biết được tuyến đường rời khỏi biển sương mù này?”

Những người này vừa nghe tới đó, tựa hồ đã cảm nhận được lối thoát.

Sau đó chỉ thấy nguyên một đám lập tức giơ tay lên rồi nói:

"Tôi, tôi, tôi ..."

"Tôi biết, tôi đã mở thuyền được ba năm."

"Tôi cũng biết, tôi phụ trách hậu cần và biết được tuyến đường.

“Tôi cũng biết…”

Những thuyền viên còn sống lần lượt lên tiếng.

Nhưng tôi không cần nhiều người như vậy.

Mà nhóm người này cùng lắm là một đám hải tặc, một đám ác đồ trên biển biết tu luyện.

Nếu như tôi và Mộ Dung Ngôn chỉ là những người thường thì Mộ Dung Ngôn đã bị làm nhục, mà tôi cũng không có khả năng sống sót.

Cộng với sự thù hận của lão Phong và với phẩm hạnh mà chúng vừa thể hiện ra đã làm cho bọn chúng không còn bất cứ lý do gì để sống.

Hơn nữa, hai năm sinh hoạt trong lao tù đó đã khiến trái tim tôi càng trở nên lạnh giá hơn.

Cộng với sự ma hóa gia tăng của Hỏa Thiên Ma Công đã khiến việc giết chóc của tôi càng trở nên quyết đoán hơn.

Cho nên sau khi nhìn lướt qua một lượt, tôi đã quyết định chỉ để lại năm người, còn toàn bộ những người còn lại đều bị tôi giơ tay giết chết.

Thi thể cũng bị ném xuống biển.

Năm người còn lại càng lộ ra vẻ nơm nớp lo sợ và không dám nói lời nào khi nhìn về phía tôi.

Bởi vì lực sát phạt của tôi đã hoàn toàn áp chế bọn chúng.

Tôi nhìn bọn chúng một cái rồi lại mở miệng nói: “Đưa tôi đến khoang thuyền nhìn một chút.”

Mấy tên thuyền viên nghe xong cũng không dám chậm trễ, nguyên một đám gật đầu liên tục rồi đi trước dẫn đường.

Ngay sau đó, Mộ Dung Ngôn và tôi cùng với sự dẫn dắt của năm tên thuyền viên này đã đi thẳng vào bên trong khoang thuyền.

Nhưng chờ tới khi hai người chúng tôi bước vào bên trong thì lập tức lộ ra vẻ chấn kinh.

Bởi vì ở phía dưới cùng của khoang thuyền, thế mà đang giam giữ bảy tám thanh niên, mà bọn họ đều là nô lệ của những người này.

Còn ở vị trí sâu bên trong khoang thuyền thì đang nhốt một vị thuyền quỷ đã ba năm chưa từng được nhìn thấy mặt trời...

*****

Lúc tiến vào tầng một của khoang thuyền thì còn tốt, bởi vì đây là khu vực sinh hoạt và ngủ nghỉ của đám thuyền viên này.

Nhưng khi tiến đến tầng thứ hai thì tôi lại phát hiện ra manh mối, bởi vì ở nơi này vậy mà lại đang giam giữ bảy tám thanh niên, bọn họ đều bị những người này bắt cóc đến đây, mà phần lớn ở trong đó là ngư dân trên biển.

Tay chân của bọn họ đều bị tròng lên xích sắt, áo quần không đủ che thân, tình trạng rất khốn khổ.

Nguyên một đám túm tụm lại với nhau, trên mặt của mỗi một người đều hiện rõ nỗi sợ hãi.

Dưới sự hỏi thăm, tôi mới biết những người này chủ yếu bị cướp tới đây để bóc lột sức lao động.

Dù sao những con thuyền chuột này quanh năm phiêu bạt ở trên biển, chuyên săn trai đoạt ngọc và đoạt bảo.

Không chỉ theo đuổi sự giàu có mà còn theo đuổi những bí mật và sức mạnh ẩn sâu ở dưới đáy biển.

Thời gian còn lại cũng cần đến sức lao động.

Những ngư dân bị cướp bóc này đã trở thành công cụ tu sửa thuyền và làm mồi ném xuống biển của bọn họ.

Chính vì thế mà tôi đã không ngần ngại thả toàn bộ bọn họ đi.

Khi những ngư dân này thấy tôi thả bọn họ ra thì vô cùng cảm ơn tôi, thậm chí còn quỳ lạy tôi, bởi vì ở trong số bọn họ có người đã bị giam giữ từ ba đến năm năm, cũng có người bị giam trong vài tháng.

Bọn họ ở chỗ này không chỉ bị đối xử như nô lệ, mà đôi khi còn bị đám thuyền viên này coi như nơi trút giận hoặc là làm bia ngắm cho bọn họ luyện công.

Hiện tại đã có được tự do, cho nên người nào người nấy đều cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí còn lộ ra vẻ vô cùng kích động.

Ngoại trừ những ngư dân bị giam cầm này, ở trong chỗ sâu còn có một chỗ bí mật, mà ở nơi đó chính là chỗ ở của thuyền quỷ.

Bên trong đó là người sống được dùng để nuôi dưỡng con thuyền “Quỷ” này.

Mà những người đi biển quanh năm lang thang ở trên biển này lại đặc biệt tin tưởng vào điều này, nhưng tôi lại không rảnh quan tâm.

Bình Luận (0)
Comment