Nếu đổi lại là người khác, đừng nói đến việc lên đảo, ngay cả những đá ngầm xung quanh đảo cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Nhưng chúng tôi có chuyên gia dẫn đường, cho nên con thuyền rất nhanh đã cập bến đảo nhỏ.
Vừa mới lên bờ đã có mấy bóng người chạy tới.
"Tại sao thuyền số 3 lại quay trở lại rồi?"
"Không phải sáng hôm qua mới ra ngoài sao? Nghe nói là đang đi săn ở vùng biển số 4."
"Chết tiệt, đừng nói là đã có thu hoạch rồi đấy nhé?"
"..."
Mấy bóng người này rõ ràng là đám chuột biển ở trên đảo Xương Rồng, cho nên sau khi thấy là thuyền của mình đang cập bến thì cũng không có ai để ý.
Thậm chí là còn nhàn nhã nghiêng người sang một bên hút thuốc mà không hề coi trọng việc này.
Về phần tôi, sau khi đã đi vào bên trong khoang thuyền, tôi mới mở miệng nói với các ngư dân và năm tên thuyền viên.
“Năm người sẽ xuống thuyền với tôi, còn những người còn lại cứ ở trên thuyền đợi tôi quay về là được. Nhưng nhớ kỹ, nhất định phải chờ tôi quay về…”
Những ngư dân đó đã bị giam cầm nhiều năm, cho nên nguyên một đám đã mất đi dũng khí từ lâu.
Mà tôi chính là cọng rơm cứu mạng của bọn họ, cho nên tôi nói gì bọn họ cũng sẽ làm theo.
Chính vì thế mà về cơ bản, cũng không có ai dám nói dư thừa một chữ nào, nguyên một đám chỉ liên tục gật đầu.
Về phần năm tên thuyền viên kia, từng người một đều đang thầm vui mừng.
"Đạo hữu mời, tôi, tôi lập tức mang mọi người xuống thuyền."
Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng không dừng lại mà lập tức rời khỏi khoang thuyền, sau đó dưới sự dẫn dắt của đám thuyền viên kia mà trực tiếp xuống thuyền.
Nhưng ngay khi chúng tôi vừa xuống thuyền, ở phía đối diện đã vang lên một giọng nói: “Lão Mã, sao các cậu trở về sớm vậy?”
“Đúng vậy lão Mã, tại sao chỗ các cậu chỉ lại có mấy người vậy, những người khác đâu?”
"..."
Cách đó hơn mười mét, mấy tên đang hút thuốc đều lộ ra vẻ nghi ngờ mà hỏi.
Còn tên thuyền viên đang dẫn đường cho chúng tôi chính là “lão Mã”.
Nhưng lúc này gã lại lộ ra dáng vẻ xấu hổ và không dám tùy tiện đáp lời.
Bởi vì hiện tại, gã vẫn còn đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi.
Một khi gã dám làm ra hành động gì khác thường, mạng sống của gã đương nhiên là sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho nên gã mới không dám nói một câu, mà chỉ dẫn theo chúng tôi không ngừng tiến về phía trước.
"Này, có vấn đề!"
"Đúng vậy, quá ít người rồi."
"Hai người kia trông có chút lạ lẫm."
"..."
Cuối cùng thì mấy tên đang trông coi bến thuyền cũng cảm nhận được chỗ không thích hợp.
Tuy nhiên, chúng tôi đã cách những người đó năm mét.
"Lão Mã, các cậu đây là thế nào? Còn hai người này là ai?"
Kết quả là vừa dứt lời, thậm chí đối phương còn chưa kịp trả lời thì tôi đã đột ngột ra tay, sau đó đánh ra một chưởng phong cường hãn.
Ba người đó hoàn toàn không có chút phòng bị nào, hơn nữa tu vi của bọn chúng còn tương đối thấp.
Kết quả là dưới tình huống như vậy, chỉ nghe vài tiếng kêu “A a” thảm thiết, mà ba người này cũng lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Sở dĩ tôi chọn đến nơi này, mục đích cũng rất đơn giản.
Đó chính là giết chết đám chuột biển có mặt ở nơi này, thứ nhất là muốn quét sạch vùng biển này trước.
Thứ hai là báo thù cho lão Phong và thu một ít lãi.
Vì vậy mà tôi không muốn nói một lời lải nhải dài dòng nào cả.
Còn năm tên thuyền viên nhìn thấy tôi giơ tay là giết, hoặc trực tiếp trấn trụ như vậy, nguyên một đám đều đang nghĩ, tôi muốn làm gì?
Chẳng lẽ tôi muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để diệt trừ đảo Xương Rồng của bọn chúng sao?
Ngay tại lúc nhìn thấy đám người kia ngây người, tôi đã mở miệng nói tiếp: "Ngẩn ra đó làm gì, tiếp tục dẫn đường đi."
"Vâng, vâng vâng vâng ……"
Đám người này đã bị dọa đến phát run, sau đó cũng không dám chậm trễ mà tiếp tục dẫn đường lần nữa.
Sau khi chúng tôi rời khỏi bến thuyền thì lại đi về phía trước.
Hòn đảo nhỏ này đã bị Hải Đầu Tiêu chiếm đóng quanh năm và đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mặc dù nhân số rất ít, nhưng mỗi một thế hệ của bọn chúng đều bắt được nhiều ngư dân làm tù binh và đưa bọn họ trở về làm nô lệ.
Khu vực ở xung quanh đây cũng được xây dựng rất tốt, những ngôi nhà ở đây có đủ kích cỡ, sàn nhà sạch sẽ, thứ gì cũng có.
Lúc này đã là nửa đêm, cho nên xung quanh cũng không có ai.
Bởi vì đảo nhỏ này vốn không lớn, cho nên chúng tôi đã nhanh chóng đi đến nơi lũ chuột biển này sinh sống.
Nơi này được san bằng thành một quảng trường rộng lớn, xung quanh đều được thắp đuốc, các phòng ốc ở xung quanh đây là nơi bọn chúng sẽ ngủ nghỉ.
Tôi quét mắt nhìn một lượt, sau đó lại liếc mắt với Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn không nói lời nào mà chỉ gật nhẹ đầu với tôi.
Thấy Mộ Dung Ngôn gật đầu, tôi cũng không còn do dự nữa.
Sau đó tôi đã nói thẳng với một tên thuyền viên ở bên cạnh: "Anh, đi gõ chuông sắt đi, kêu toàn bộ đồng môn của anh ra đây."
"Gõ, gõ chuông sắt sao?"
"Chẳng lẽ anh chưa nghe rõ?" Tôi gay gắt nói.
"Vâng, vâng!"
Tên kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy sang một bên, sau đó cũng không chút do dự mà cầm búa lên và gõ vào chiếc chuông sắt.
"Đông, đông..."
Từng tiếng chuông nặng nề lần lượt vang lên, sau đó lập tức lan rộng ra khắp toàn bộ đảo Xương Rồng.
Chuông sắt là chuông khẩn cấp, cho nên rất ít khi bị gõ vang.
Lúc này lại còn là giữa đêm, cho nên tiếng chuông này nghe có vẻ cực kỳ chói tai.
Trong những ngôi nhà ở xung quanh, rất nhiều tên chuột biển vừa mới đi vào giấc ngủ không lâu, hoặc là đang tu luyện, lúc này lại đột nhiên bị tiếng chuông làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cho nên mỗi một người đều lập tức mở to mắt.
“Tại sao chuông lại bị gõ rồi?”
"Chẳng lẽ tiêu đầu đã trở về rồi sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì lớn?"
Những tên chuột biển này cũng không dám chậm trễ, lần lượt bò ra khỏi giường, cửa phòng ở xung quanh cũng vì thế mà lần lượt phát ra tiếng "cạch, cạch, cạch, cạch".
Ngay sau đó, chỉ thấy những bóng người lần lượt lao ra ngoài.
Cứ thế lao ra khỏi phòng và đi thẳng đến quảng trường…