Chuông báo động đột nhiên vang lên, khiến cho lũ chuột biển sống ở trên đảo Xương Rồng lần lượt lao ra khỏi nhà.
Trong chớp mắt, chỉ thấy đám đông dày đặc lên tới hàng trăm người, mà trong số đó còn có không ít người vẫn chưa mặc lại quần áo, trên khuôn mặt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ ngái ngủ, thậm chí có một số người trên thân còn mang mùi rượu.
Mà bọn chúng vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn, hoặc cho rằng tiêu đầu đã trở lại, cho nên mới có người gõ vang chuông cảnh báo để tuyên bố chuyện lớn.
Nhưng ngay sau khi bọn chúng tới nơi thì lại phát hiện, người gõ vang chuông cảnh báo chỉ là một tên thuyền viên tầm thường.
"Nhóc con, cậu là người của thuyền nào? Tự nhiên gõ chuông cảnh báo làm gì?"
"Anh làm gì vậy? Ông đây mới vừa đi ngủ đấy."
"..."
Đám đông không ngừng chửi bậy, khiến cho khung cảnh giống như cuộc tụ tập của bọn côn đồ.
Tuy nhiên, những người này là đám tu sĩ hàng thật giá thật, là đám “chuột biển” lang thang ở trên biển và có thể tìm trai đoạt ngọc, đồng thời cũng là bá chủ một phương ở trong vùng biển này.
Người đàn ông gõ chuông thấy xung quanh có rất nhiều người thì đột nhiên xem chuẩn một phương hướng, sau đó vội vàng chạy đi, đồng thời trong miệng cũng lập tức hét lớn:
"Thuyền trưởng số ba, thuyền trưởng số ba, cứu mạng!"
Người này đột nhiên hét lên cứu mạng, khiến cho tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không rõ rằng lắm mà nhìn về phía đối phương.
Cùng lúc đó, nguyên một đám cũng đang đánh giá Mộ Dung Ngôn, tôi và bốn người còn lại, sau đó chỉ thấy bốn tên đồng môn kia đang lộ ra vẻ nơm nớp lo sợ và không ngừng quăng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Kỳ thật thì cũng đã có một số người trong đó đã tỉnh táo lại và cũng nhìn ra manh mối về việc tôi và Mộ Dung Ngôn là những người lạ mặt và đang tiến hành khống chế bốn vị đồng môn của chúng.
Nhưng trước khi bọn chúng kịp hiểu ra thì người đàn ông gõ chuông kia đã không chịu nổi mà giành mở miệng trước.
Người được gọi là thuyền trưởng số ba này là một ông già béo lùn, trên người mặc một bộ thường phục và có khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Người gõ chuông vừa đi đến trước mặt ông già kia đã lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc sướt mướt.
"Chuyện gì vậy?" Lão già mập lùn lên tiếng.
Lúc này, người đàn ông đang quỳ trên mặt đất mới mang theo vẻ ủy khuất mà lên tiếng.
"Thuyền trưởng số ba, thuyền của chúng tôi bị hai người đó cướp mất. Ngoại trừ năm người chúng tôi ra thì tất cả những người còn lại đều đã chết."
Lời này vừa ra, hai người đang nơm nớp lo sợ mà đứng ở trước mặt chúng tôi cũng đột nhiên quỳ xuống mà hô lớn: "Thuyền trưởng số ba cứu mạng!"
Nói xong, nguyên một đám cũng chạy tới.
Nhưng ngay khi chân của bọn chúng vừa mới di chuyển, Mộ Dung Ngôn đã không chút do dự mà ra tay.
Sau đó chỉ thấy hai cỗ hàn khí bùng nổ.
“Bang bang” hai tiếng, hai người đàn ông chuẩn bị bỏ trốn kia đã lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Cùng lúc đó, xung quanh chúng tôi cũng hoàn toàn sôi trào.
Trong số đó cũng có một số người đã nhận ra người đàn ông đang cầu cứu kia.
"Đó không phải là Mã lão nhị à?"
"Không sai, là người của thuyền số 5!"
"Tên kia đã nói gì vậy? Thuyền số 5 đã bị hai kẻ lạ mặt này cướp rồi sao?"
"Mẹ nó đây là người nào lại dám cướp thuyền của Hải Đầu Tiêu chúng ta?"
“Chán sống rồi sao, còn dám tới cửa…”
"..."
Nguyên một đám lộ ra vẻ dữ tợn mà xoa tay chà chưởng.
Nghe đến đó, tên già béo lùn được gọi là thuyền trưởng số ba cũng lộ ra vẻ mặt sắc lạnh.
"Thuyền của mấy người bị cướp, mà mày còn có mặt mũi quay về sao?"
"Thuyền trưởng số ba, tôi, chúng tôi bị buộc phải..."
Người đàn ông chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, thậm chí còn cảm nhận được sát khí của thuyền trưởng số ba.
Nhưng lời này còn chưa nói xong thì lão mập lùn kia đã giơ tay lên, sau đó ấn thẳng vào đỉnh đầu của người đàn ông kia.
“Rắc”, tiếng nứt xương vang lên.
Mà trên đỉnh đầu của người đàn ông kia cũng lập tức nứt ra, hai mắt trực tiếp ứ máu rồi mất đi thần sắc, miệng mũi và lỗ tai cũng tràn ra máu tươi.
Ngay sau đó, thân thể nghiêng một cái rồi lập tức ngã xuống đất tử vong.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người phía trước và dưới thân của chúng tôi trong lòng cũng hoàn toàn nguội lạnh.
Bọn chúng vốn tưởng rằng sau khi đưa chúng tôi đến đảo Xương Rồng và gặp được đồng bọn của mình.
Đồng bọn sẽ ra tay trợ giúp bọn chúng, nhưng hiện tại xem ra, đây chỉ đơn giản là suy nghĩ viển vông của bản thân.
Cho dù đồng bọn của bọn chúng có đánh bại kẻ thù trước mặt thì bọn chúng vẫn sẽ phải chết.
Trong chớp mắt, đầu óc của bọn chúng không khỏi trở nên rối bời, thậm chí còn lộ ra biểu tình u oán mà nhìn về phía Mộ Dung Ngôn và tôi.
Nếu trở về, bọn chúng chắc chắn sẽ phải chết, mà bộ dáng bị chấn nát đỉnh đầu của Mã lão nhị chính là kết cục của bọn chúng.
Nhưng nếu quy thuận chúng tôi, nói không chừng còn có thể sống lâu hơn một chút...
Nhưng tôi cũng không thèm ý đến suy nghĩ của bọn chúng, mà chỉ lẳng lặng nhìn ngắm chung quanh.
Về phần ông già được gọi là thuyền trưởng số ba kia, sau khi ông ta giết chết người đàn ông đó thì ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.
“Không biết cao danh quý tánh của hai vị là gì? Vì sao lại đối địch với chúng tôi?"
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó trả lời rất ngắn gọn: “Bởi vì mấy người không cần sống tiếp nữa.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của ông già đó cũng trở nên ngưng trọng.
“Người trẻ tuổi, cậu đừng quá cuồng vọng. Bởi vì nơi này chính là địa bàn của chúng tôi.
Chẳng lẽ cậu nghĩ, chỉ bằng hai người các cậu là có thể san bằng đảo Xương Rồng này của chúng tôi sao?"
Khí thế rất mạnh, ông ta vừa dứt lời, bên trong cửa sổ của ngôi nhà ở hai bên trái phải lại đột nhiên xông ra hai bóng người.