Nhưng có một chuyện mà những người này không ngờ tới, việc tôi và lão Phong quá xuất chúng cũng đã nằm trong sự giám sát của các vị cao tầng trong Đạo môn.
Chính vì thế, kết quả là ngay tại lúc bọn chúng muốn âm thầm ra tay với chúng tôi, mấy tên thuyền viên mới vừa truyền tin tức về thuyền mẹ không được bao lâu thì đã bị một vị cao tầng của Đạo Minh bí mật theo dõi giết chết.
Mà điều này cũng đã gián tiếp thừa nhận những gì mà Lôi Minh chân nhân đã nói với chúng tôi ở trong tổ quỷ trước đó.
Nhưng trong tin tức trước đó do đám thuyền viên của Hải Đầu Tiêu truyền về cũng có tên và hình ảnh của thuyền quỷ đã trốn thoát khỏi thuyền mẹ.
Mà cái tên này cũng chính là cái tên “Phong Tuyết Hàn” tôi vừa nhắc tới, cho nên ngay khi tôi nhắc tới tên của người anh em Phong Tuyết Hàn, muốn vì cậu ấy báo thù.
Ba tên cao tầng của Hải Đầu Tiêu này đương nhiên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cộng thêm việc lúc này bọn chúng lại nhìn thấy tôi đột nhiên lao tới như thế, cho nên nguyên một đám cũng lần lượt ra tay và dùng toàn lực tuyên chiến với tôi.
Cùng lúc đó, lão béo lùn cầm đầu kia cũng cười lạnh nói:
"Hay cho một tên thuyền quỷ, cư nhiên lại tìm được một tên tới báo thù thay."
"Hừ!"
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi đấm ra một quyền.
Đạo khí dâng trào và lập tức bị chấn động.
Một bên khác, Mộ Dung Ngôn cũng xuất thủ, nhưng tu vi của Mộ Dung Ngôn cao hơn tôi và đã đạt tới Đạo Tôn trung kỳ.
Lúc này, toàn thân của cô ấy đã bộc phát ra một luồng khí lạnh vô cùng mãnh liệt, khiến cho cây cối ở xung quanh lần lượt kết ra sương trắng, tựa như mùa đông khắc nghiệt.
Ngay tại một khắc này, Mộ Dung Ngôn trông giống như hóa thân của sát thần, đối mặt với hàng trăm thành viên của Hải Đầu Tiêu lại không hề nương tay.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đám cướp biển có mặt tại đây đều bị giết sạch sẽ.
Trận chiến cũng nhất thới trở nên cực kỳ khốc liệt, tiếng đạo khí va chạm vào nhau “ầm ầm”, không ngừng bùng nổ.
Một mình tôi đánh nhau với ba người kia, còn Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh thì đang đối mặt với đám yêu đạo ở trên biển và cũng không hề có bất cứ sự thương xót nào.
Chỉ có một từ, giết.
Mùi máu lập tức dâng lên, làm cho cả đảo Xương Rồng tràn ngập mùi máu tươi.
Ngoại trừ một số ít người có thực lực tương đối mạnh mẽ ra, thì thực lực của phần lớn người ở đây cũng chỉ mới đạt đến Đạo Quân hoặc Đạo Sư mà thôi.
Mà loại tu vi này lại có sự chênh lệch quá lớn với chúng tôi, cho dù có nhiều người hơn nữa thì cũng vô dụng.
Trừ phi có pháp trận khắc chế, nếu không thì với số lượng này hoàn toàn không thể làm gì được chúng tôi.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài thời gian chết của bọn chúng mà thôi.
Hơn một trăm người, chẳng bao lâu đã chết hơn một nửa.
Bởi vì tôi tu luyện công pháp đặc thù, cộng thêm việc trên người mang năm loại đạo khí thuộc tính, nếu tính cả thuộc tính lôi, vậy sẽ là sáu loại.
Tuy nhiên, viên đá màu xanh có thuộc tính lôi chưa được tích hợp vào cơ thể của tôi, cho nên viên linh thạch này vẫn còn đang ở trên người tôi và chưa được sử dụng.
Về phần ba gã đối thủ của tôi, thực lực của bọn chúng mới chỉ đạt đến Đạo Tôn sơ kỳ, còn tên béo kia thì cao hơn một chút, tu vi sắp đạt đến cảnh giới trung kỳ.
Tuy nhiên, năm loại thuộc tính của tôi đã áp chế bọn chúng, cho nên trong lúc vô tình đã làm suy yếu thực lực của bọn chúng.
Cộng với sự trấn áp về mặt tâm lý của Hỏa Thiên Công, khiến cho sức mạnh của bọn chúng càng bị suy yếu thêm.
Với việc một chọi ba, mặc dù bản thân không thể tốc chiến tốc thắng được, nhưng lại không hề gặp phải vấn đề gì trong việc kiềm chế đối phương.
Chỉ là tôi phát hiện, hiện tại mỗi lần tôi vận chuyển Hỏa Thiên Công, cả người tôi sẽ trở nên đặc biệt khát máu, mà loại khát máu và thích chiến đấu này giống với loại hận không thể cắn chết đối phương vậy.
Sắc mặt của ba gã thuyền trưởng trong Hải Đầu Tiêu cũng thay đổi liên tục, mặc dù việc lấy ba đánh một đã quá mất thể diện rồi, nhưng điểm mấu chốt cuối cùng vẫn là đánh không lại người ta.
Chúng tôi đã đánh nhau từ chỗ quảng trường lên đến tận nóc nhà, một số ngôi nhà ở xung quanh đã bị đánh sập và có rất nhiều người bị thiệt mạng trong trận chiến của chúng tôi.
Đạo khí tung hoành ngang dọc, từng đợt năng lượng dâng trào, giải phóng và bùng phát ở khắp mọi nơi.
Mà loại cảnh giới này đã có thể khống chế rất tốt linh lực của thiên địa và tạo ra một sự hiểu biết mới hoàn toàn về việc khống chế đạo khí.
Mặc dù cảnh giới của tôi chưa đủ, nhưng thực lực và sức mạnh của tôi đã đủ để tiến hành tính áp chế, cho nên tôi vẫn có thể đứng vững gót chân, nhưng điều quan trọng nhất là, cho dù ba người kia có phát động công kích về mặt thần thức vào tôi thì tôi vẫn có thể chống lại được.
Bởi vì trước đó, Kỳ Lân tiền bối đã kêu tôi tu luyện tinh thần lực ở trong tinh thần của ông ấy.
Hồi còn ở phái Võ Đang, tôi đã có thể đánh ngang tay với đại trưởng lão của phái Võ Đang và Phi Hà chân nhân.
Hiện tại cùng đối kháng thần thức với ba người này, mặc dù vẫn bị áp chế, nhưng vẫn không khiến tôi rơi vào thế bị động.
Trận chiến diễn ra rất khốc liệt, cho dù ba đối thủ đã liên thủ với nhau cực kỳ ăn ý, thậm chí có rất nhiều lần đã khiến tôi suýt chút nữa bị thương, nhưng tôi vẫn có ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Ngược lại là Mộ Dung Ngôn đã quét sạch hết đám lâu la ở xung quanh mình.
Hơn một trăm người, ngoại trừ một số người được chừa lại để dẫn đường ra. Thì những người còn lại cũng không giữ một tên nào, toàn bộ bọn chúng đều mất mạng.