Ông ta vốn muốn đứng dậy, nhưng vết thương quá nặng, cho nên đã không còn cách nào kiểm soát được cơ thể nữa.
Lúc này chỉ có thể giãy giụa và chờ tôi tới.
Tôi lạnh lùng đi tới bên cạnh ông ta, sau đó nhặt một thanh trường đao từ trên mặt đất lên, thậm chí không mang theo bất cứ cảm tình nào mà nhìn về phía ông ta: “Ông là tên cuối cùng…”
*****
Nói xong tôi đã giơ trường đao lên.
Sau khi nhắm cổ của tên kia thì muốn chém xuống đó.
Còn cái tên thuyền trưởng Hải Đầu Tiêu kia thấy thế, sắc mặt của ông ta đã lập tức thay đổi, trong mắt cũng tràn đầy sợ hãi.
Trong miệng còn nghẹn ngào hô một tiếng: “Đừng…”
Nhưng ngay sau đó, ánh đao lướt qua.
Giọng nói của ông ta cũng tại một khắc này đột nhiên im bặt, đường đường là nhân vật đứng thứ hai của Hải Đầu Tiêu, vậy mà trực tiếp chết ở dưới đao của tôi.
Nhìn thi thể của tên yêu đạo này, trong lòng tôi không chỉ không có một tia gợn sóng nào, mơ hồ còn ẩn chứa một tia khoái cảm sau khi giết người?
Về phần bảy tám thuyền viên Hải Đầu Tiêu còn lại, nguyên một đám đều xem đến trợn tròn mắt.
Ba vị thuyền trưởng bị giết, tất cả thuyền viên ở trên đảo Xương Rồng đều thiệt mạng.
Nhìn những thi thể chất đầy ở trên mặt đất và trong tay tôi đang cầm trường đao, khiến cho trái tim của bọn chúng lạnh thấu xương.
Mà tôi cũng mang theo trường đao mà xoay người nhìn về phía mấy tên thuyền viên Hải Đầu Tiêu còn lại, sau đó mở miệng nói: “Thả toàn bộ ngư dân mà mấy người đã giam giữ đi.”
Những người này đã sớm đã bị dọa đến vỡ mật, toàn thân đều run rẩy.
Lúc này vừa nghe tôi nói như vậy thì không một ai dám chậm trễ.
Tất cả bọn chúng đều lần lượt gật đầu, trong miệng cũng liên tục vâng dạ, sau đó lại tản ra bốn phía.
Dưới những ngôi nhà gỗ xung quanh chính là nơi giam giữ các ngư dân.
Ban ngày, bọn họ sẽ lao động ở chỗ này và bị đám thành viên của Hải Đầu Tiêu sai sử, ban đêm sẽ giống như gia súc bị giam giữ ở bên trong lao tù của nhà gỗ.
Trong vùng biển rộng lớn này chỉ có đảo Xương Rồng này.
Một khi không có người dẫn đường, cho dù là ngư dân lâu năm thì cũng chưa chắc có cách rời đi.
Một khi bọn họ bị đưa đến nơi này, không phải lao động đến chết thì sẽ bị đám thuyền viên của Hải Đầu Tiêu này dùng để luyện công.
Cho dù kết quả thế nào thì cũng vô cùng bi thảm.
Nhưng những người này đã may mắn khi gặp được tôi.
Tôi sẽ đưa bọn họ rời khỏi đây và trở về Trung Nguyên.
Về phần các thuyền viên Hải Đầu Tiêu đã đến Trung Nguyên, tôi nghĩ không được bao lâu cũng sẽ bị diệt trừ sạch sẽ.
Sau một thời gian, gần 150 người đã được thả ra.
Những người này đều là nam giới, trẻ trung và khỏe mạnh.
Ngay khi vừa bước ra và biết mình đã được cứu, nguyên một đám đều cảm động đến rơi nước mắt.
Cảnh tượng đó giống hệt như những người được cứu ở trên thuyền.
Bọn họ còn kích động đến mức muốn quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Ngôn và tôi, thậm chí trong miệng của nguyên một đám còn hô to “Ân nhân, ân nhân”.
Tôi tự nhận mình không phải là thánh mẫu gì gì đó.
Tuy nhiên, thân là một người trừ tà, tôi cũng chỉ làm những việc trong phạm vi và khả năng của mình.
Ví dụ như bạn kêu tôi diệt trừ đảo Mắt Quỷ, tôi không dám, cũng không có thực lực kia.
Bạn kêu tôi đi phóng hỏa tổng đàn của Nhật Nguyệt, tôi cũng sẽ không đi, bởi vì tôi không có năng lực kia.
Cho nên những gì tôi có thể làm, chỉ là một số việc trong khả năng của mình.
Tuy nhiên, ngay khi nghe những người này gọi mình là “ân nhân”, trong lòng của tôi lại cảm thấy rất vui.
Tôi cảm thấy mọi việc mình làm giống như đều đáng giá, hơn nữa bản thân cũng không oán không hối hận khi dấn thân vào con đường trừ tà này.
Tôi chỉ hận, trên đời này có quá nhiều yêu đạo và quá nhiều bất công mà thôi.
Những gì tôi có thể thay đổi thực sự là quá hạn chế.
Bởi vì thân thể đang trong tình trạng tiêu hao quá mức, cho nên tôi không dám nói quá nhiều với những người này.
Chỉ kêu bọn họ tìm thứ gì đó ở chỗ này để ăn, nghỉ ngơi qua đêm và đợi đến ngày mai là chúng tôi sẽ lên đường về nhà.
Những người này sướng đến phát rồ rồi, mỗi một người đều khoa tay múa chân.
Trong đó có người bị giam từ bốn đến năm năm, cũng có người bị giam từ một hoặc hai tháng.
Xung quanh bọn họ vốn cũng có đồng bạn.
Tuy nhiên, những người có thể lên đảo chỉ có đàn ông thanh niên trai tráng, người già phụ nữ và trẻ em, về cơ bản đều bị ném xuống biển hoặc trực tiếp bị giết chết.
Mà những việc đó thì tôi không thể làm gì được, những gì tôi có thể làm chỉ đến đây mà thôi.
Mộ Dung Ngôn và tôi chọn một căn phòng và phong bế đạo hạnh của bảy tám tên yêu đạo dẫn đường kia, sau đó giao đám người này cho nhóm ngư dân canh giữ.
Khi những ngư dân đó nhìn thấy những người này, đầu tiên là đánh một trận.
Nếu không có chúng tôi đứng ra ngăn lại thì bọn chúng nhất định đã bị đánh chết.
Nhưng bây giờ, chúng tôi phải giữ lại một hơi cho những người này để bọn chúng đưa chúng tôi ra khỏi biển Sương Mù.
Tôi vào phòng, uống chút nước rồi tựa lưng vào bức tường gỗ để nghỉ ngơi.
Bởi vì bản thân tôi đã cảm thấy quá mức mệt mỏi.
Tám loại đạo khí được vận chuyển cùng một lúc, khiến cho cơ thể bị tiêu hao quá lớn.
Cho nên tôi nhắm mắt lại và trò chuyện câu có câu không với Mộ Dung Ngôn.
Kết quả là trong lúc trò chuyện tôi đã dựa vào vai của Mộ Dung Ngôn mà ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi ngủ say thì lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhưng cũng không hề nhúc nhích mãi đến rạng sáng.
Đợi đến khi tôi mở mắt lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Mộ Dung Ngôn vẫn không nhúc nhích, mà dựa vào tường, nhắm mắt tu luyện.