Sau khi cô ấy phát hiện ra tôi đã tỉnh thì mới mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Ừ, do hôm qua mệt quá, không nghĩ tới anh lại dựa vào người em mà ngủ một đêm.”
Nói xong tôi lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Mộ Dung Ngôn trợn mắt nhìn tôi: “Hừ, vậy anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.”
Nhìn thấy Mộ Dung Ngôn bày ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, khiến trong lòng tôi dâng lên một trận rung động.
"Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà!"
Nói xong, tôi trực tiếp dồn Mộ Dung Ngôn vào chân tường.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi như vậy thì lộ ra một tia hoảng loạn.
"Anh, anh đang làm gì vậy..."
Vừa mới sáng sớm, khí huyết vốn tương đối thịnh vượng, cho nên ngay khi nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp này của mình, bản thân tôi thực sự có chút không kiềm chế nổi.
Kết quả cô ấy vừa dứt lời thì đã bị tôi hôn xuống.
Nụ hôn này là trải nghiệm thể xác đầu tiên của Mộ Dung Ngôn.
Trong quá khứ, Mộ Dung Ngôn chỉ là một quỷ hồn và không có thực thể.
Nhưng lần này thì khác, mặc dù chỉ là một khối thi thể, nhưng lại rất chân thật, mặc dù vẫn có chút lạnh lẽo.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của cô ấy khẽ run lên giống như bị điện giật.
Nhưng tim tôi cũng theo đó mà không ngừng đập “thình thịch”.
Ngoại trừ một nụ hôn ra thì tôi không làm gì khác.
Sau khi tôi buông cô ấy ra, Mộ Dung Ngôn lộ ra vẻ mặt oán hận mà nhìn chằm chằm vào tôi: “Đồ lưu manh!”
Nói xong thì đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, tôi lại có thể nhìn thấy nụ cười tươi ở trên khuôn mặt của cô ấy.
Mà điều này cũng khiến lòng tôi cảm thấy tràn đầy thành tựu và đắc ý.
Sau đó tôi sửa sang lại quần áo rồi cũng đi theo ra ngoài.
Ngay khi bước ra khỏi nhà thì phát hiện, ngoại trừ một số ngư dân đang gác đêm trông coi thuyền viên của Hải Đầu Tiêu ra, những người còn lại đều đang ngủ.
Ngay khi bọn họ vừa nhìn thấy tôi thì lần lượt hét lên: "Ân nhân.”
“Ừ, mọi người cũng đi ngủ một lát đi! Chờ mọi người đều tỉnh thì chúng ta sẽ lên đường.” Tôi mở miệng nói.
Nhưng những người đàn ông đang gác đêm kia mặc dù có quầng thâm ở dưới mắt, nhưng đôi mắt của bọn họ lại mở to vì phấn khích.
"Không cần đâu ân nhân, chúng tôi đang mong được lên đường sớm và về nhà sớm.
Nếu như ân nhân đã tỉnh rồi, vậy chúng tôi lên đường thôi!"
Nói xong, mấy người đàn ông gần đó đã hét lớn với xung quanh: "Rời giường, lên đường, về nhà thôi."
Bảy chữ này như sấm sét nổ tung trên đỉnh đầu của mọi người.
Những người này lần lượt tỉnh dậy rồi đẩy cửa bước ra.
Không ai trong số bọn họ cảm thấy buồn ngủ, giống như vừa được tiêm máu gà vậy.
Bọn họ lao ra rồi bao vây chúng tôi lại, thậm chí còn mang theo cả lương khô.
Mà những thứ này cũng chính là lương thực đã được thu thập ở đây, dù sao từ nơi này về nhà thì cũng phải mất ít nhất mười ngày.
Tôi thấy những ngư dân này đều đã chuẩn bị tốt, cho nên tôi cũng không có ý định dừng lại.
Sau đó tôi nói với mọi người: "Một khi đã như thế, vậy chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
"Mọi người, về nhà thôi."
"Đi, về nhà."
"Cha, mẹ, đã hai năm rồi, cuối cùng thì con cũng trở về được rồi.”
“…”
Nhiều người cảm thán rồi hào hứng đi đến bến thuyền.
Mà thuyền cũng đã chờ sẵn ở đó, nếu dùng mấy chiếc thuyền này để chở hơn 100 người rời đi cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau khi mọi người tập hợp lại, chọn ra một số thuyền tốt và phân công các thuyền viên của Hải Đầu Tiêu dẫn đường xong.
Sau đó, bọn họ lại mang thức ăn và nước uống lên thuyền.
Nhưng trước khi rời đi, bọn họ còn không quên thả một mồi lửa lên trên đảo Xương Rồng để đốt cháy toàn bộ mọi thứ ở nơi này...
****
Đảo Xương Rồng phía sau lưng vẫn đang rực lửa và khói dày đặc cuồn cuộn không ngừng bay lên trời.
Nhưng các ngư dân ở trên thuyền, nguyên một đám vẫn đang quơ chân múa tay và vui vẻ mắng to.
Bởi vì mỗi một ngày ở trên đảo Xương Rồng, bọn họ đều phải chịu cảnh bị giày vò.
Không chỉ về mặt thể xác mà còn về mặt tinh thần, cho nên bọn họ đã mong mỏi chờ đợi khoảng khắc mình có thể trở về nhà biết bao, nhưng lại không có chút hy vọng nào.
Trong quá trình đó, thậm chí còn có rất nhiều người đã chết ở trên đảo.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã gặp được chúng tôi.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà, tất cả những gì bọn họ nhận được ở trên đảo Xương Rồng cũng chỉ có sự hận thù.
Ngược lại là đối với Mộ Dung Ngôn và tôi, bọn họ lại cảm kích đến tận tâm can.
Nhưng Mộ Dung Ngôn và tôi không quan tâm đến những thứ này, sau khi lên thuyền đã trực tiếp tu luyện ở trong một gian phòng trên khoang thuyền.
Bởi vì chúng tôi biết, kẻ thù của chúng tôi vô cùng cường đại.
Nếu muốn tiếp tục sống sót và tiêu diệt bọn chúng, vậy chúng tôi cần có sức mạnh càng cường đại hơn.
Còn những ngư dân được chúng tôi giải cứu này cũng biết chúng tôi không giống với người thường.
Bởi vì sau lần trải nghiệm ở trên đảo Xương Rồng đã làm cho bọn họ hiểu rõ, trên thế giới này thật sự có sự tồn tại của tu sĩ.
Vì vậy, bọn họ cũng không có làm phiền chúng tôi.
Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa mới khoanh chân để tu luyện thì lại vô tình phát hiện, dường như chân đan bảy màu trong đan điền của tôi đã xuất hiện một chút thay đổi.
Vốn có bảy màu là đỏ hỏa, cam thổ, xanh lá mộc, xanh biển thủy, tím điện, Hỏa Thiên Khí màu đỏ sậm và đạo khí màu trắng của bản thân.
Bảy loại đạo khí khác nhau ngưng tụ sẽ tạo thành bảy loại màu sắc.
Tuy nhiên, ngay khi tôi đang tu luyện thì phát hiện, bên trong bảy màu này dường như có thêm một màu nữa.
Đó chính là màu xanh lam, một chút xíu màu lam rất nhỏ chưa đến một phần trăm.