Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2371

Chương 2371 Chương 2371

Tuy nhiên, nó quả thực tồn tại, mà điều này cũng làm tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chân đan bảy màu, vậy mà lại có thêm một màu khác.

Nhưng sau khi trải qua sự kinh ngạc thì tôi cũng có suy đoán.

Đây có phải là do sau khi tôi sử dụng linh thạch thuộc tính lôi đã khiến cho chân đan bảy màu xuất hiện sự thay đổi không?

Có suy nghĩ này ở trong đầu, tôi bắt đầu lấy viên linh thạch màu xanh lam ra và liên tục kiểm tra và nghiệm chứng.

Cuối cùng quả thực đã xác minh được đó thực sự là màu xanh lam của thuộc tính lôi.

Mà lúc đó, tôi cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Chân đan của tôi có chút không giống với người thường, nó vậy mà có thể dung hợp được nhiều loại thuộc tính.

Hiện tại nó đã biến thành tám màu và tám loại thuộc tính.

Nếu đúng là như thế, vậy thì một khi tôi tìm được viên linh thạch có thuộc tính kim.

Có phải tôi sẽ trở thành người tu luyện đầu tiên trong lịch sử sở hữu bảy loại thuộc tính và là tu sĩ có đạo khí đặc biệt không?

Trong lòng tôi cảm thấy rất phấn khích và cảm thấy rất khả thi.

Tuy nhiên, điều duy nhất tôi muốn làm bây giờ là lên bờ và trở về thị trấn Thanh Thạch.

Một số thành viên của Hải Đầu Tiêu có nhiệm vụ dẫn đường đang bị theo dõi gắt gao.

Mỗi ngày, đều có mấy người nhìn chằm chằm một người, cứ hai mươi tiếng là sẽ luôn phiên một lần, bởi vì chỉ có những người này mới có thể đưa chúng tôi ra khỏi biển sương mù.

Những ngày sau đó, chuyến hành trình của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí cũng không gặp phải bão táp, xoáy nước lớn và càng không gặp phải hải yêu và giáo đồ của Mắt Quỷ.

Khi chúng tôi thuận lợi chạy ra khỏi biển Sương Mù thì đã là năm ngày sau.

Nếu tính thời gian kể từ ngày chúng tôi trốn thoát khỏi đảo Mắt Quỷ, chúng tôi hẳn đã ở trên biển được hai tháng.

Thư Hiểu Khiết, Tửu Thành Phong và Cơ tiền bối chắn hẳn đã đến được Trung Nguyên rồi!

Tôi nghĩ như vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi chúng tôi rời khỏi biển Sương Mù.

Thế là Mộ Dung Ngôn và tôi đã rời khỏi khoang thuyền và đứng trên boong thuyền, sau đó lai nhìn về phía bầu trời trong xanh và nước biển xanh thẳm.

Dường như mọi thứ đã trở nên thật tươi mới.

Bên trái và bên phải của chúng tôi còn có hai chiếc thuyền khác.

Mỗi một chiếc thuyền đều có khoảng năm mươi người.

Ba chiếc thuyền sát cánh bên nhau, không ngừng di chuyển ở trên mặt biển rộng và dưới bầu trời xanh.

Áp lực vô tận ở trong lòng tôi cũng tại một khắc này được phóng thích.

Đã hơn hai năm rồi, bạn cũ ngày xưa, bọn họ vẫn tốt chứ?

Lão Phong, Dương Tuyết, Tiểu Mạn, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ, lão Tần gia... và những người khác, cũng không biết mấy năm nay bọn họ sống thế nào.

Còn Đạo Môn bây giờ thế nào rồi, dù sao cứ điểm ở hang Bạch Cốt lúc trước cũng đã bị san bằng.

Cứ điểm còn lại hẳn là ở suối Trường Sinh.

Vậy suối Trường Sinh vẫn còn đó không? Tình hình hiện nay là gì?

Tôi cứ nghĩ mãi trong đầu, nhưng tất cả những điều này chỉ có thể chờ đến khi chúng tôi lên bờ thì mới có thể biết được.

Cứ như vậy, chúng tôi lại đi thuyền thêm năm ngày nữa.

Cuối cùng, vào lúc mười giờ tối, chúng tôi đã nhìn thấy đất liền.

Khoảnh khắc đất liền xuất hiện ở trong tầm nhìn của chúng tôi, tất cả mọi người đều sôi trào.

Chúng tôi đã mất mười ngày để rời khỏi đảo Xương Rồng và cuối cùng cũng trở về đất liền.

Nhìn bờ biển rộng lớn, ai nấy đều hưng phấn đến mức rống to.

“Đất liền, cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền rồi?”

“Mẹ ơi, con trai của mẹ sắp về rồi.”

“Tiểu Phương, em còn đợi anh không?”

“Tôi, tôi sẽ không bao giờ ra biển đánh cá nữa…”

“…”

Nhiều người đã kích động đến mức bật khóc, dù sao cũng không còn cách nào, bởi vì bọn họ đã phải kìm nén loại cảm xúc này quá lâu.

Vùng đất quen thuộc, ám ảnh bởi những giấc mơ.

Hôm nay, cuối cùng thì bọn họ cũng đã gặp được.

Mặc dù chúng tôi không biết vị trí mà mình cập bến là ở đâu, nhưng chỉ cần lên được bờ, thì việc về nhà cũng không còn xa nữa.

Mọi người đều vô cùng phấn khích mà nhìn về phía bờ biển đang ngày càng mở rộng.

Chẳng bao lâu, ngay khi hoàng hôn sắp chìm vào biển rộng, chúng tôi cũng cập bến.

Ở nơi này chắc hẳn là một bờ biển tương đối vắng vẻ, bởi vì xung quanh đó được thảm thực vật tươi tốt bao quanh và không có một ngôi nhà nào.

Nhưng không sao cả, nguyên một đám đã lao thẳng ra khỏi thuyền như thể được tiêm tiêm máu gà vậy.

Sau đó giẫm lên mặt nước biển và đi thẳng vào bờ.

Tôi và Mộ Dung Ngôn cũng lộ ra vẻ vui mừng, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, sau đó trực tiếp nhảy lên không trung rồi đáp xuống bờ.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người có mặt sợ đến ngây người.

Sau khi lên bờ, hơn một trăm người đã tụ tập lại.

Các thuyền viên của Hải Đầu Tiêu cũng bị áp giải tới trước mặt chúng tôi.

Mọi người vây quanh bọn chúng lại, sau đó từng tên thuyền viên của Hải Đầu Tiêu đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Lúc này bọn chúng đang bị ấn quỳ ở trên mặt đất.

Trong đó có một tên nhìn về phía Mộ Dung Ngôn và tôi, sau đó yếu ớt nói:

“Đạo, đạo hữu, chúng tôi, chúng tôi đã đưa mọi người trở về đất liền. Các vị, các vị có thể thả chúng tôi đi được không?”

“Đúng vậy đạo hữu, thả chúng tôi đi được không?"

"Đạo hữu, tôi nguyện ý tự phế tu vi của mình."

"Đạo hữu, tôi cũng nguyện ý, chỉ cần cậu có thể thả chúng tôi đi."

"Đạo hữu, tôi còn chưa muốn chết…”

Mấy tên thuyền viên của Hải Đầu Tiêu lần lượt lên tiếng cầu xin tôi.

Mà những ngư dân ở xung quanh lại trừng mắt giận dữ, nguyên một đám siết chặt nắm tay, bộ dạng đó hận không thể uống cạn máu và ăn thịt của bọn chúng.

Nhiều năm bị tra tấn đã để lại trong lòng của bọn họ một ý định giết người rất mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment