Tôi nghe đến đó cũng chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái: “Có thể!”
“Thật, thật tốt quá."
“Đạo hữu nhớ giữ lời hứa! Các anh em, chúng ta, chúng ta đi thôi..."
Nói xong, những người này đều muốn rời đi.
Tuy nhiên, những ngư dân đang vây quanh bọn họ, nguyên một đám đều không chịu nhượng bộ.
Dù sao thì đây đều là những người đàn ông trẻ tuổi, tuy bây giờ bọn họ trông rất gầy nhưng máu trong người đều đang sôi trào.
"Các người đang làm gì vậy? Cậu ta đã để chúng tôi rời đi rồi."
"Đúng đó, các người muốn làm gì, các người đều đã trở về đất liền, cho nên đã đến lúc chúng tôi phải rời đi."
"Mọi người, mọi người đều về nhà đi!"
"... "
Nhưng những ngư dân này lại bắt đầu không ngừng tới gần và bao vây bọn chúng ở giữa.
"Đạo hữu, đạo hữu, cậu mau kêu bọn họ tránh ra đi!"
Những người này đã bị phong bế đạo hạnh, cho nên thân thể hiện tại của bọn họ cũng chỉ mạnh mẽ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Đối mặt với hơn trăm người thế này thì bọn chúng vẫn có thể bị đánh chết chỉ trong vài giây.
Nhưng tôi chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý, nhưng bọn họ có đồng ý hay không thì anh phải hỏi bọn họ chứ?”
Nói xong, một ngư dân ở trong đó đột nhiên hét lên: “Đánh chết bọn chúng!”
Lời này vừa ra, những ngư dân xung quanh giống như củi khô, trong nháy mắt bốc cháy.
Sau đó chỉ thấy nguyên một đám hung hăng lao tới, đủ các loại tay đấm chân đá mà vung lên.
Tiếng kêu "A a a" thảm thiết cũng vang lên không ngừng, nhưng một lúc sau âm thanh đó đã bị át đi...
*****
Các ngư dân xuống tay đúng là rất tàn nhẫn, nguyên một đám lộ ra vẻ như không muốn sống nữa mà đánh đập các thành viên của Hải Đầu Tiêu này.
Mỗi một người đều hạ tử thủ, cho nên làm sao mà những người này có thể chịu được sự hành hung của hơn một trăm người chứ?
Kết quả là không bao lâu sau thì đã bị đánh chết tươi.
Ngay cả thi thể cũng bị những người này đánh thêm hồi lâu để trút giận.
Lúc này, một số người đại diện đã đi đến trước mặt chúng tôi, sau đó chỉ nghe một người trong số đó mở miệng nói:
"Ân nhân, cảm ơn các vị. Nếu không có các vị thì có lẽ chúng tôi có khả năng vĩnh viễn sẽ không có ngày trở về đất liền."
“Đúng vậy ân nhân, dù sao hiện tại đã trở về được đất liền, cho nên chúng tôi cũng muốn nói lời tạm biệt. Nhưng trước khi tạm biệt, các vị có thể cho chúng tôi biết tên được không?”
"..."
Các đại diện của nhóm ngư dân lần lượt mở miệng nói và muốn biết tên của chúng tôi.
Nhưng Mộ Dung Ngôn và tôi vẫn luôn không nói gì cả, cho nên lúc này cũng sẽ không nói. Hơn nữa, đám người chúng tôi cũng không cần lòng biết ơn của bọn họ.
Vì vậy, tôi chỉ cười nói: "Không cần, bây giờ chúng ta đã lên bờ, vậy nên mọi người cũng nên về nhà rồi.
Con thuyền kia thì đốt đi, còn những xác chết đó thì ném xuống biển cho cá ăn là được!”
"Ân nhân yên tâm.”
“Nếu ân nhân đã không muốn nói tên của mình cũng được, nhưng xin hãy nhận lấy cái cúi đầu cuối cùng của chúng tôi!"
Vừa nói xong lời này, những ngư dân ở xung quanh đã lần lượt quỳ xuống ở trước mặt Mộ Dung Ngôn và tôi.
"Đừng đừng đừng, mọi người đều đứng dậy đi."
Tôi muốn ngăn cản bọn họ lại, nhưng lại ngăn không được.
Bởi vì bộ dạng này của bọn họ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Tôi đã cứu họ, mà bọn họ cũng thực sự coi Mộ Dung Ngôn và tôi như ân nhân của mình.
Sau khi nhìn bọn họ cúi đầu lạy một cái, tôi cũng chỉ có thể nhìn về phía Mộ Dung Ngôn rồi bất lực mỉm cười.
Sau khi nhìn bọn họ lạy xong, tôi mới mở miệng nói: "Được rồi, mọi người đều về nhà đi! Mà chúng tôi cũng nên đi rồi, các vị, sau này còn gặp lại.”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn và tôi cùng ôm quyền, sau đó không chút do dự mà xoay người rời đi.
Nhưng tốc độ của hai chúng tôi cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến mất vào bên trong khu rừng rậm rạp.
Hơn một trăm người ở phía sau vừa nhìn bóng dáng rời đi của chúng tôi vừa không ngừng la hét.
“Ân nhân, bảo trọng!”
“Ân nhân, thuận buồm xuôi gió.”
“Người tốt cả đời bình an.”
“…”
Nghe những thanh âm mơ hồ vang lên ở sau lưng này, trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp.
Ít nhất thì việc chúng tôi làm cũng không phải là vô ích, sự tồn tại của người trừ tà như chúng tôi vẫn có ý nghĩa.
Tốc độ di chuyển của tôi và Mộ Dung Ngôn rất nhanh, một lúc sau những âm thanh đó đã biến mất.
Hơn nữa, rừng rậm ở nơi này cũng không phải là rừng nguyên sinh mà chỉ là một mảnh rừng rậm chưa được khai phá mà thôi.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau thì chúng tôi đã thấy được những con đường, những ngôi nhà, vân vân.
Cùng lúc đó, phía xa có những chùm ánh sáng lóe lên.
Tôi và Mộ Dung Ngôn trực tiếp chạy tới nơi phát ra ánh sáng, nơi đó hẳn là một trấn nhỏ.
Khi tôi và Mộ Dung Ngôn chạy đến thị trấn nhỏ thì thấy nơi này đang diễn ra chợ đêm và có rất nhiều người đến người đi.
Đã lâu không có người lạ xuất hiện, cho nên sự xuất hiện của tôi và Mộ Dung Ngôn cũng thu hút sự chú ý của nhiều người có mặt ở đây.
Bởi vì cả hai chúng tôi đều mặc trang phục truyền thống, những người không biết chuyện còn tưởng là hai chúng tôi đang cosplay.
Nhưng loại chuyện này quá thường thấy, cho nên cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Càng nhiều trong đó, kỳ thật chính là do vẻ đẹp của Mộ Dung Ngôn đã thu hút những người xung quanh.
Sau khi đến đây, điều đầu tiên chúng tôi phải tìm hiểu rõ chính là việc bản thân mình đang ở đâu.
Sau đó thông qua liên lạc để liên hệ với những người bạn cũ, từ đó nói cho bọn họ biết là tôi đã trở về.
Vì vậy, tôi tùy tiện tìm một cặp đôi trẻ tuổi ở trên phố.
Sau đó tỏ ra rất lịch sự mà nói với bọn họ: "Xin lỗi, quấy rầy hai người một chút, chúng tôi bị lạc đường, cho nên không biết nơi này là nơi nào."