Cặp đôi trẻ tuổi kia trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, sau khi nhìn thấy tôi và Mộ Dung Ngôn mặc trang phục truyền thống, thậm chí còn tỏ ra rất lịch sự thì cũng không bài xích hai chúng tôi.
Chỉ nghe người đàn ông đeo kính nói: “Đây là thị trấn Ngọc Hoài.”
“Vậy đây là tỉnh, thành phố nào vậy?” Tôi tiếp tục hỏi.
Hai người đối diện nghe đến đó thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Thậm chí cô gái kia còn cười một tiếng: "Đừng nói là hai người xuyên không tới đấy nhé? Hay là nói hai người đang quay chương trình thực tế, cho nên mới cần phải hỏi điều này?"
Nói xong, hai người họ còn nhìn xung quanh xem chúng tôi có đang quay chương trình hay không.
Nhưng trên mặt tôi lại lộ ra vẻ lúng túng: “Ờ thì, chúng tôi thật sự không biết rõ lắm.”
Hai người họ thấy tôi nói như vậy thì nửa tin nửa ngờ mà trả lời: “Nơi này là Đài Châu, bán đảo Long Môn.”
Vừa nghe thấy lời này, tôi đã lập tức tiến hành định vị ở trong đầu.
Trước đây tôi bị bắt từ đất Thục rồi đi thẳng đến Đông Hải.
Hiện tại vừa trở về đã xuất hiện ở Đài Châu.
Mà Đài Châu là khu vực nằm ở vùng đất Giang Tô và Chiết Giang.
Mặc dù tôi không biết bán đảo Long Môn là nơi nào, nhưng bản thân có thể trở về là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, tôi lại nói: “Ờ thì, có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu dùng một chút được không?”
Mặc dù cặp đôi trẻ tuổi này thấy tôi và Mộ Dung Ngôn trông có vẻ kỳ quái, nhưng dường như bọn họ cũng không bài xích chúng tôi.
Cho nên, ngay khi vừa nghe xong đã dứt khoát đưa điện thoại trong tay ra, cũng không sợ hai người chúng tôi là kẻ lừa đảo.
Sau khi tiếp nhận điện thoại, tôi lộ ra vẻ cảm kích rồi nói lời cảm ơn, đồng thời bấm một dãy số đã lâu không liên lạc.
Tôi gọi cho lão Phong.
Tôi rất kích động, nhưng điện thoại nhanh chóng nhắc nhở tôi rằng số điện thoại tôi gọi không nằm trong vùng phủ sóng.
Mà điều này cũng lập tức khiến tôi ngây ngẩn cả người, sau đó tôi lại gọi cho Dương Tuyết.
Kết quả cũng không thể kết nối được.
Lúc này tôi cảm thấy có chút hoang mang.
Nếu điện thoại của cả hai người họ đồng thời không thể kết nối đươc, rất có thể là do bọn họ đang chiến đấu với yêu tà tại núi sâu rừng già nào đó.
Hoặc là đang chấp hành một nhiệm vụ Đạo môn ở nơi nào đó, cho nên không thể nghe điện thoại được.
Tôi không nhớ nhiều số điện thoại lắm, cũng chỉ nhớ được có ba người.
Hai số đầu tiên thuộc về lão Phong và Dương Tuyết, còn số cuối cùng thuộc về Tiểu Mạn.
Đã hai năm trôi qua, cũng không biết Tiểu Mạn thế nào rồi.
Tôi vẫn nhớ rõ trước khi rời khỏi Thành Đô, tôi đã hứa với cô ấy rằng sẽ cho cô ấy một cuộc “hẹn hò” sau khi chấp hành xong nhiệm vụ ở hang Bạch Cốt, từ đó loại bỏ chấp niệm ở trong lòng của cô ấy về tôi và để cô ấy hoàn toàn buông bỏ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng lần hẹn hò này phải chờ đợi ròng rã đến tận hai năm chứ?
Tôi bấm số điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được gọi đi...
Lúc này, tòa nhà trụ sở của tập đoàn Triệu thị.
Bên trong phòng họp cấp cao của tập đoàn, có hơn hai mươi người lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đã đến đông đủ.
Tiểu Mạn đang ngồi trước chiếc bàn hội nghị dài và nhìn bảng báo cáo tài chính giữa năm ở trên tay do phó giám đốc Mã Trường Long của tập đoàn tổng kết và kế hoạch phát triển nửa cuối năm.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng họp đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
"Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh..."
Mã Trường Long vốn đang nói đến nước bọt văng tung tóe, sau khi nghe được thanh âm này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Bởi vì ông ghét nhất là khi họp lại có người không tắt điện thoại.
Trong cuộc họp cấp cao lần trước, giám đốc Trương của bộ phận thiết kế cũng vì để điện thoại đổ chuông mà trực tiếp bị Mã Trường Long mắng một trận ở ngay trước mặt mọi người.
Cho nên lúc này, ông càng có chút đứng ngồi không yên.
Hôm nay ông đã mở một cuộc họp mời cả tổng giáo đốc tới nghe báo cáo tổng kết giữa năm và kế hoạch phát triển nửa cuối năm.
Kết quả bản thân mới nói được một nửa thì bị chuông điện thoại này làm gián đoạn.
Bởi vậy mà đã khiến ông ấy khó chịu ngay tại chỗ.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Lúc họp thì tắt chuông điện thoại đi cơ mà? Các người coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai sao?
Lập tức tắt ngay và xin lỗi tất cả đồng nghiệp đang có mặt ở đây."
Nguyên một đám cấp cao đều lộ ra vẻ hãi hùng khiếp vía, bởi vì bọn họ rất sợ đó là điện thoại di động của mình, cho nên đã vô thức chạm vào nó một chút.
Sau khi phát hiện không phải của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dần dần mọi người đều nhìn về phía tổng giám đốc.
Có vẻ như tiếng chuông điện thoại này phát ra từ chỗ của tổng giám đốc.
Bởi vì tổng giám đốc đang tập trung xem báo cáo tài chính nên vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lúc này, phó giám đốc Mã Trường Long cũng phát hiện có chỗ không thích hợp.
Vừa rồi cái miệng này nhất thời nói nhanh quá, cho nên đến lúc này mới phát hiện có chỗ không ổn.
Bởi vì chuông điện thoại này dường như phát ra từ trên bàn làm việc của tổng giái đốc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng họp đều trở nên yên tĩnh.
Tiểu Mạn cũng chợt giật mình.
Lúc này cô ấy mới phát hiện là điện thoại di động của mình đang đổ chuông.
Thậm chí cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh mà chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Xin lỗi!”
Sắc mặt của Mã Trường Long cũng trở nên tái xanh.
Ông ấy có thể trở thành phó giám đốc của tập đoàn, tất cả là nhờ bảy năm trước đã đi theo đúng người.
Năm đó lúc Tiểu Mạn được chuyển tới làm thực tập sinh, ông ấy còn đang làm quản lý khu vực ở thành phố Thanh Thạch.