Bởi vì nhận được sự tín nhiệm của Tiểu Mạn cũng như bản thân có năng lực và tài cán, cho nên lúc này mới có thể trổ hết tài năng, đạt tới địa vị như hiện tại.
Nhưng cho dù có nói thế nào thì ông ấy cũng không ngờ, tiếng chuông đó lại thuộc về điện thoại di động của tổng giám đốc, mẹ nó, nếu đắc tội tổng giám đốc, thì cái chức phó giám đốc này của ông ta mất đi chẳng phải chỉ là chuyện trong vài phút thôi sao?
Những người xung quanh cũng lộ ra vẻ chế giễu mà nhìn về phía phó giám đốc.
Mã Trường Long cũng là người từng trải qua sóng gió, có thể lăn lộn đến một bước này, không chỉ nhờ thực lực mà còn nhờ vào da mặt đủ dày của mình.
Ông ấy lập tức có phản ứng, sau đó cười “ha hả” nói: “Tổng giám đốc, ngài là ngoại lệ, không cần phải xin lỗi.
Cuộc gọi của tổng giám đốc toàn là chuyện quan trọng, tự nhiên là ngoại lệ. .."
Mọi người có mặt đều mắng Mã Trường Long không biết xấu hổ, mặt dày.
Nhưng Tiểu Mạn lại không hề để ý đến những thứ xung quanh, cô ấy chỉ im lặng nhìn điện thoại và dãy số xa lạ ở trên màn hình, có chút sững sờ.
Bởi vì số điện thoại và điện thoại di động này của cô ấy khác với số điện thoại thông thường và nó rất đặc biệt.
Bởi vì số điện thoại này của cô ấy là số riêng, trong danh bạ cũng chỉ có mười người.
Ngoài người nhà ra thì chính là một vài người bạn rất thân.
Hơn nữa, dãy số riêng này cũng rất đặc biệt.
Lúc gọi thì cần phải nhấn một dãy số đặc biệt để chuyển tiếp.
Điều này cũng nhằm ngăn chặn việc truy cập các cuộc gọi quảng cáo, hoặc là tiếp nhận các cuộc gọi bán hàng.
Nếu không biết thì không thể gọi vào được.
Nhưng, số điện thoại lạ này có thể là ai đây?
Cô ấy do dự một lúc rồi mới nhấc máy: “Xin chào!”
Ngay khi giọng nói vang lên, đầu bên kia điện thoại, trái tim tôi cũng đập lỡ nhịp.
Hai năm, cuối cùng thì tôi cũng lại nghe được giọng nói của Tiểu Mạn.
Tuy không có tình cảm với Tiểu Mạn nhưng tôi đã coi Tiểu Mạn như người thân trong nhà.
Đầu bên kia điện thoại, tôi nở nụ cười, đồng thời nói: "Là tôi, tôi, đã về..."
*****
Khi tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Mạn, trái tim của tôi cũng theo đó mà run lên.
Bởi vì Tiểu Mạn không chỉ là bạn thời thơ ấu của tôi mà còn được tôi coi như em gái của mình.
Hai năm lao tù và sự tra tấn tinh thần vô tận, hiện giờ tôi đã trở về.
Ngay khi giọng nói của tôi vang lên, Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia rõ ràng đã rơi vào im lặng.
Nhưng trong lúc mơ hồ, tôi lại nghe thấy tiếng hô hấp của Tiểu Mạn đã trở nên gấp gáp.
Trong phòng họp tòa nhà trụ sở của tập đoàn Triệu thị, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tổng giám đốc đang nghe điện thoại.
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi này không chỉ có kỹ năng dự đoán thị trường và năng lực phân tích siêu cấp, mà còn đưa tập đoàn Triệu thị vươn lên một vị thế thương nghiệp hoàn toàn mới.
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng cô ấy đã tiếp quản quyền hành của mẹ mình và là người phụ nữ có tiếng nói và có quyền lực nhất trong tập đoàn.
Trong lúc làm việc, Tiểu Mạn là một người rất nghiêm túc và ít khi nói cười.
Thậm chí có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Tiểu Mãn mỉm cười hay có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Có nhiều người còn âm thầm đặt biệt danh cho vị tổng giám đốc Tiểu Mạn này là "Diêm La mặt lạnh".
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt của Tiểu Mạn rõ ràng đã dao động, trong đôi mắt đã lấp léo.
Mọi người lần lượt suy đoán, là ai gọi điện tới?
Chẳng lẽ là dự án lớn nào đó đã thắng, hay là có chuyện gì lớn xảy ra?
Ngay lúc mọi người đang cảm thấy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Tiểu Mạn, hốc mắt của Tiểu Mạn đột nhiên đỏ lên, thậm chí còn có ánh nước, trong miệng cũng nức nở nói: "Anh, hiện tại, hiện tại anh đang ở đâu? Tôi, tôi nhớ anh, bọn họ nói, anh, anh đã chết."
Giọng điệu run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, một người được xưng là Diêm La mặt lạnh như Tiểu Mạn thế mà lúc này lại xuất hiện một loại dao động cảm xúc mãnh liệt như thế.
Mà điều này cũng làm cho nhóm cấp cao ở trong phòng họp, nguyên một đám đều nhìn đến trợn tròn mắt.
Đây, đây là tình huống gì vậy, sao tổng giám đốc lại đột nhiên bật khóc rồi?
"Tổng giám đốc bị làm sao vậy?"
"Tôi không biết, tổng giám đốc cư nhiên còn nói nhớ anh nữa chứ?"
"Đã chết á?"
"Chẳng lẽ là bạn trai trong truyền thuyết của tổng giám đốc?"
"Có khả năng này."
"..."
Sau đó có rất nhiều người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Mà tôi ở đầu bên kia điện thoại lại mỉm cười: “Tôi cũng rất nhớ mọi người, hiện tại, tôi còn sống trở về …”
Tôi bình tĩnh nói, mà Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh cũng không để ý đến lời nói của tôi.
Trong khoảng thời gian chúng tôi ở trên đảo, tôi đã kể lại tất cả những trải nghiệm trước đây của tôi cho Mộ Dung Ngôn nghe, đồng thời chia sẻ tất cả hồi ức của mình với Mộ Dung Ngôn.
Đồng thời cũng lần lượt giới thiệu tất cả bạn bè xung quanh tôi với Mộ Dung Ngôn.
Vì vậy, Mộ Dung Ngôn cũng biết rất rõ địa vị của Tiểu Mạn ở trong lòng tôi không khác gì em gái ruột.
Cảm xúc của Tiểu Mạn có chút không kìm nén được, sau khi kích động thì trở nên vô cùng vui mừng, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Sau đó nói đúng hai chữ với những người đang có mặt ở trong phòng họp: "Tan họp!"
Nói xong, cô ấy đã xách túi lên rồi vội vã rời khỏi phòng họp, mà điều này cũng khiến cho toàn bộ lãnh đạo cấp cao có mặt đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Bởi vì điều này chưa từng xảy ra, huống chi cuộc họp chỉ mới nói được một nửa.
Mà điều này cũng làm cho những người có mặt không thể không suy đoán xem người vừa nói chuyện với Tiểu Mạn rốt cuộc là ai, là chuyện gì mới có thể trực tiếp làm gián đoạn cuộc họp giữa năm của tập đoàn bọn họ như thế?