Nhìn thấy tổng giám đốc vội vàng rời đi, mấy lãnh đạo cấp cao cũng không dám nói nhiều một chữ.
Chờ đến khi Tiểu Mạn bước ra khỏi cửa, mọi người mới nhìn về phía phó tổng giám đốc Mã Trường Long.
"Mã tổng, tổng giám đốc đây là?"
"Mã tổng, anh quen thuộc với tổng giám đốc. Di động kia của tổng đài có phải là số riêng của cô ấy sao?"
Thương trường như triều đình, tổng giám đốc giống như đế vương.
Muốn leo lên vị trí cao ở trong tập đoàn, không chỉ cần có năng lực mà còn phải nắm giữ được tâm tư của sếp nữa.
Nếu có thể hiểu rõ được tâm tư của sếp thì việc từng bước thăng tiến chỉ là vấn đề thời gian.
Vì vậy, bọn họ đều cảm thấy rất tò mò về cuộc điện thoại bí ẩn này của Tiểu Mạn.
Mã Trường Long cau mày, ông được Tiểu Mạn một tay đề bạt lên, cho nên bản thân cũng có chút hiểu biết về đời tư của Tiểu Mạn.
Cho nên ông biết rất rõ tổng giám đốc của nhà mình không phải là Diêm La mặt lạnh gì đó như trong lời đồn ở công ty.
Hơn nữa cô ấy cũng không phải là người không có hứng thú với đàn ông, mà đúng hơn là rất chung thủy với cảm xúc của mình.
Đặc biệt là hai năm trước, tâm tình của tổng giám đốc đã vô cùng buồn bã.
Bởi vì trong lúc vô tình ông đã nghe thấy tổng giám đốc ở trong văn phòng khóc nói: Sao anh có thể chết được, còn có hẹn hò gì đó…
Sau đó lại kết hợp với những gì tổng giám đốc vừa nói, Mã Trường Long rất nhanh đã đưa ra phán đoán.
Cuộc gọi này vô cùng có khả năng chính là do người kia của tổng giám đốc gọi tới.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Mã Trường Long cũng hiểu được, nhưng ông lại không muốn nói cho những người khác biết, cho nên chỉ lắc đầu nói không biết, nhưng chính mình lại vội vàng đi theo ra ngoài.
Ở hành lang bên ngoài phòng họp, Tiểu Mạn đang nói chuyện với tôi.
Cảm xúc của Tiểu Mạn có chút kích động, liên tục hỏi tôi đang ở đâu và mấy năm nay tôi đã đi nơi nào.
Vì mượn điện thoại của người khác, cho nên tôi đã trả lời rất đơn giản.
“Nói ra thì dài lắm, nhưng hiện tại tôi đã trở về, đang ở trấn Hoài, bán đảo Long Môn, Đài Châu.”
Tiểu Mạn vừa nghe lời này đã lập tức mở miệng nói muốn phái một chiếc phi cơ riêng tới đây để đưa chúng tôi trở về, nhưng lại tôi từ chối.
Bởi vì việc tôi trở về là để báo bình an với mọi người, chứ không muốn gây phiền phức cho mọi người, cho nên tôi chỉ nói là hôm khác tôi sẽ tới công ty để tìm cô ấy.
Đồng thời nhờ cô ấy gửi tin tức cho Lão Tần Gia ở lò hỏa táng, nói là tôi vẫn còn sống là được.
Tiểu Mạn ghi nhớ từng cái một và nói không thành vấn đề.
Đồng thời, cô ấy cũng nói với tôi. Nếu tôi đi lại ở bên ngoài không thuận tiện thì có thể đi thẳng đến tất cả các công ty thuộc tập đoàn của cô ấy.
Chỉ cần nói tên là sẽ có người tận lực thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của tôi.
Tôi rất cảm kích và nói lời cảm ơn.
Nhưng Tiểu Mạn ở trong điện thoại lại cười một tiếng:
"Anh còn nợ tôi một cuộc hẹn hò. Đừng có mà chưa hoàn thành thì lại biến mất thêm hai năm nữa đấy."
Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, nói một chữ "Được", sau đó lập tức cúp điện thoại.
Cuộc gọi này kéo dài mấy phút, khiến cho cặp đôi trẻ này bị trì hoãn rất nhiều thời gian.
Mặc dù trên người chúng tôi không có tiền, nhưng trước khi đi tôi đã yêu cầu người đàn ông đeo kính đưa tay trái ra và đưa cho cậu ấy một lá bùa bình an.
Mặc dù cậu ấy vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi tôi dùng linh lực vẽ một đạo phù chú vào lòng bàn tay của cậu ấy, khiến cho ánh sáng lấp lóe lên một cái rồi biến mất trong lòng bàn tay.
Cậu ấy cảm thấy giống như có phép thuật vậy, rất thần kỳ.
Nhưng tôi lại nói cho cậu ấy biết, lá bùa này có thể bảo vệ cậu ấy trong nửa năm.
Nói xong, Mộ Dung Ngôn và tôi mới quay người rời đi.
Mặc dù chỉ là một bước nhạc đệm, nhưng người đàn ông đeo kính này lại dựa vào phù chú này của tôi mà cứu sống cả nhà của mình vào mấy tháng sau đó.
Hơn nữa, trong một lần tình cờ, chúng tôi lại gặp lại nhau lần nữa.
Nhưng lúc đó, cậu ấy đã kết hôn và sinh con với cô gái ở trước mặt này.
Sau khi rời đi, việc đầu tiên tôi làm là đến ngân hàng.
Sau đó lại thông qua các loại chức năng nhận dạng khuôn mặt và rút tiền mặt không cần thẻ để rút 4 vạn còn lại ở trong thẻ ra.
Cho dù là người tu hành thì ở trong xã hội này, nếu không có tiền thì một bước cũng khó đi.
Trừ phi vận dụng đạo thuật, muốn làm gì thì làm.
Sau khi có tiền, tôi đã đưa Mộ Dung Ngôn đi tới quán ăn để ăn thứ gì đó lấp đầy bao tử, tiếp đó lại tìm một nơi gần đây để ngủ một đêm, đợi đến ngày mai thì lại lên kế hoạch.
Thế nhưng, ngay khi chúng tôi bước vào quán ăn thì cuộc trò chuyện giữa ba người ở bàn bên cạnh lại ngoài ý muốn thu hút sự chú ý của tôi.
Bởi vì bọn họ đều là đệ tử của tông môn, là tu sĩ của chính phái.
Hơn nữa, trong lời nói lại có liên quan đến động tĩnh hiện tại của lão Phong...
*****
Sau khi lên bờ, bụng của tôi đã sớm cồn cào vì đói, đã lâu không ăn được thứ gì ngon, nên tôi cũng muốn ăn một bữa no nê.
Dù sao Mộ Dung Ngôn cũng không cần ăn những thứ này, cho nên sau khi rút tiền xong, cô ấy đã đi đến tiệm cơm cùng với tôi.
Tiệm cơm này không lớn và việc kinh doanh cũng không đặc biệt tốt.
Cho nên tôi đã tùy tiện ngồi xuống và gọi một đĩa cơm thịt heo nấu hai lần*.
(Thịt heo nấu 2 lần: Tên gốc là Hồi Oa Nhục, đây là món ăn chỉ phần thịt bụng heo qua hai công đoạn chế biến là luộc và xào cho đến khi chín.)
Tốc độ nấu cơm chiên của đầu bếp rất nhanh, không bao lâu thì cơm đã được bưng lên.