Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2376

Chương 2376 Chương 2376

Sau khi ngửi được mùi thơm của đồ ăn thì cả người tôi đều trở nên say mê, thậm chí là gấp không thể đợi nổi vừa cầm lấy chiếc đũa là đã bắt đầu ăn.

Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt tràn đầy ý cười mà nhìn về phía tôi, trong ánh mắt đó tràn đầy sự ấm áp.

Cùng lúc đó, có ba người đàn ông đột nhiên bước vào tiệm cơm.

Ngay khi ba người này vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Ba người này đều là người trẻ tuổi, khoảng 20 tuổi.

Họ mặc quần áo bình thường nhưng đều mang theo một chiếc túi vải rất dài.

Mà loại túi vải đó thì lại quá quen thuộc đối với tôi.

Thông thường, chỉ có tu sĩ mới mang theo loại túi vải dài đó.

Bởi vì có những loại pháp khí như kiếm gỗ đào cần được đặt ở trong đó, cho nên sau khi nhìn vào hình dáng của chiếc túi.

Tuyệt đối không thể nhầm lẫn được, bên trong đó nhất định là các loại pháp khí như kiếm gỗ đào.

Hơn nữa, chúng tôi còn cảm nhận được một luồng đạo khí mạnh mẽ đang dao động từ trên người của ba người này.

Bọn họ cũng là tu sĩ, còn tu vi thì đạt đến cảnh giới Đạo Sĩ và Đạo Sư.

Vì vậy, bọn họ đã thu hút sự chú ý của Mộ Dung Ngôn và tôi.

Tuy nhiên, mấy người bọn họ lại không thể phát hiện ra sự dao động của đạo khí ở trên người tôi và Mộ Dung Ngôn.

Bởi vì tu vi của chúng tôi cao hơn bọn họ rất nhiều, chính vì thế mà chúng tôi có năng lực tự che đậy khí tức của bản thân.

Bao gồm cả âm khí do tự thân Mộ Dung Ngôn tỏa ra cũng có thể được che đậy.

Trừ phi tu vi ngang nhau hoặc có tiếp xúc thân thể.

Nếu không, người ngoài chắc chắn sẽ không nhìn ra được đạo hạnh của chúng tôi, thậm chí càng không nhìn ra Mộ Dung Ngôn là một bộ hoạt thi.

Ba người kia vừa nói vừa cười, sau đó trực tiếp ngồi xuống bàn cạnh chúng tôi và gọi vài món.

Mộ Dung Ngôn và tôi đánh giá bọn họ vài lần.

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì cũng không để ý tới nữa.

Ba người ngồi cùng nhau kia cũng vừa nói chuyện vừa cười đùa.

Lúc này, chỉ nghe một nam tu sĩ có hơi đen mở miệng nói: "Anh cả, anh hai, mọi người có nghe nói về chuyện này không?

Ba ngày trước, cái vị Phong Tuyết Hàn kia đã đại phát thần uy, chỉ bằng một người mà đã giết chết một tên cấp Đạo Tôn và hơn hai mươi tên yêu đạo của Mắt Quỷ."

Ngay khi đối phương vừa nói ra lời này, cơ thể của tôi đang ăn cơm nhất thời run lên, sau đó theo bản năng dừng lại, trong ánh mắt cũng đầy kích động.

Phong Tuyết Hàn, đây không phải là lão Phong sao?

Mộ Dung Ngôn bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên.

Một người đàn ông cao gầy khác ở bàn bên cạnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ồ, còn có chuyện này sao?”

“Đúng vậy đó anh cả, chuyện này em cũng nghe nói.”

“Kể từ khi cái tên Đinh Phàm kia bị Mắt Quỷ bắt đi, người này đã bắt đầu đảm nhiệm rất nhiều nhiệm vụ của Đạo môn, chỉ cần có liên quan tới Mắt Quỷ, cậu ta đều sẽ lập tức xuất hiện." Một tên béo khác lại lên tiếng.

Sau khi nghe đến đó, tôi có thể chắc chắn rằng Phong Tuyết Hàn mà bọn họ đang nói đến chính là lão Phong mà tôi biết.

Tôi lập tức đặt đũa ở trong tay xuống rồi trực tiếp đứng dậy, sau đó xoay người nhìn về phía ba người này.

Còn ba người này đột nhiên thấy tôi đứng dậy, hơn nữa còn nhìn về phía bọn họ như thế thì cũng ngừng nói chuyện, sau đó lộ ra vẻ hồ nghi mà nhìn về phía tôi và Mộ Dung Ngôn ở phía sau.

Mà tôi cũng không nói nhảm, trực tiếp ôm quyền với ba người bọn họ, xem như là dựa theo quy củ ở trong nghề mà chào hỏi ba người này một cái.

Ba người này đột nhiên thấy tôi ôm quyền như thế thì cũng lộ ra vẻ sửng sốt, tiếp đó chỉ nghe tôi mở miệng nói:

"Ba vị, vừa rồi tôi có nghe mọi người nhắc tới Phong Tuyết Hàn, cho nên tôi muốn hỏi một chút, hiện tại cậu ta đang ở đâu?”

Nói xong, tôi lại phóng ra một tia đạo khí nhàn nhạt, từ đó chứng minh bản thân tôi cũng là người trong Đạo môn.

Mà ba người này cũng cảm nhận được luồng đạo khí mỏng manh và không mấy mãnh liệt của tôi, bọn họ cho rằng tôi chỉ là một tên tán tu, tu vi còn kém xa bọn họ, cho nên cũng không để bụng.

Chỉ là người đàn ông cao gầy cầm đầu thấy tôi đi thẳng vào vấn đề như thế thì đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Cuối cùng cảm thấy không có ấn tượng gì thì mới hỏi một câu: “Không biết đạo hữu đến từ sơn môn nào?”

“Tôi tên Đinh Phàm, chỉ là một tán tu.” Tôi nhàn nhạt mở miệng.

Nhưng tôi vừa nói ra lời này, sắc mặt của ba người kia đột nhiên thay đổi.

Sau đó “Vèo” một tiếng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trên mặt của cả ba người họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tin được, đồng thời còn không ngừng đánh giá tôi.

Đinh Phàm, cái tên này có thể nói là rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi của bọn họ.

Đặc biệt là tại trận chiến ở hang Bạch Cốt vào hai năm trước.

Sức mạnh mà tôi thể hiện ra ngoài đã khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.

Đạo khí bảy màu càng làm mọi người chấn động.

Mà cuối cùng, nếu không nhờ có tôi lấy ra bí bảo thì toàn bộ đạo hữu ở trong hang Bạch Cốt có khả năng đều phải bỏ mình.

Ngoài ra, tôi còn bị Mắt Quỷ bắt đi, điều này càng làm tăng thêm một tầng sắc thái truyền kỳ.

Vào thời điểm đó, tên tuổi của tôi đã được truyền đi rộng rãi, thậm chí càng truyền càng xa.

Còn về nguyên nhân tại sao tôi lại bị Mắt Quỷ bắt đi, là vì bản thân tôi đã có được truyền thừa vô thượng của Đạo môn và tu luyện ra thần công bảy màu.

Thậm chí còn nói cái gì mà trên người tôi sở hữu một bí bảo vô song có thể uy hiếp đến Mắt Quỷ.

Còn có người nói thiên phú của tôi là trăm năm hiếm có khiến cho Mắt Quỷ phải kiêng kị, vân vân.

Bình Luận (0)
Comment