“Bảy, bảy màu, đạo khí bảy màu?”
“Trời ạ, sáu, uy áp của sáu loại thuộc tính?”
“Đạo, tu vi Đạo Tông?”
“Mày, mày, mày rốt cuộc là ai?”
“…”
Mỗi một tên đều run rẩy mở miệng, thậm chí còn lộ ra vẻ không thể tin được.
Bởi vì người mà bọn chúng đuổi giết, ba anh em họ Chu cũng chỉ mới đạt đến tu vi cấp Đạo Sĩ và Đạo Sư mà thôi.
Nhưng đột nhiên đối mặt với một tên Đạo Tông như thế, bọn chúng không phải là đạp trúng ván sắt, tự tìm đường chết gì đó sao?
Anh em họ Chu vừa nhìn thấy đạo khí bảy màu của tôi, nguyên một đám cũng hít một ngụm khí lạnh.
"Trời ạ! Lời đồn là sự thật!"
"Thật không ngờ uy áp của thuộc tính lại mãnh liệt như thế."
"Không hổ danh là cường giả mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi, tu vi và thiên phú của Đinh đạo hữu đúng là kinh tài tuyệt diễm.”
Nhưng trong nội tâm của tôi lại không có quá nhiều gợn sóng.
Mộ Dung Ngôn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không hề có ý định ra tay.
Ngay sau đó, tôi đột nhiên ra tay.
Đạo khí cường đại tung hoành, khiến cho toàn thân tôi tựa như hóa thành một đạo cầu vồng, thân thể cũng không ngừng lóe lên.
Sau đó chỉ thấy từng luồng đạo khí khuấy động mà ra, đám yêu đạo kia lần lượt ngã xuống, tiếng kêu la thảm thiết cũng liên tục vang lên.
Nhân số hơn mười người, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống đất mà chết.
Thậm chí có người còn chưa rõ bản thân đã chết như thế nào.
Bởi vì, tốc độ ra tay của tôi quá nhanh và quá mức mau lẹ, cộng thêm thực lực chênh lệch và thuộc tính uy áp của tôi, cho nên đã làm cho đám yêu đạo này không hề có sức chống trả...
****
Dù sao thì khoảng cách chênh lệch giữa tôi với đám yêu đạo này cũng quá lớn, hoàn toàn không cần những người khác động thủ, thì mười mấy con yêu đạo này đã lần lượt ngã xuống.
Về phần tên yêu đạo cầm đầu kia, lúc này gã ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thậm chí trước khi gã hoàn toàn có phản ứng lại, tôi đã xuất hiện ở ngay trước mặt của gã.
Sau đó lộ ra vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào gã, nhưng cũng không có lập tức ra tay.
Còn tên yêu đạo kia đã sớm bị dọa sợ, phải đến tận lúc nhìn thấy tôi xuất hiện ở trước mặt mình thì gã mới có phản ứng.
Bởi vì thực lực của tôi hoàn toàn không phải là thứ mà bọn chúng có thể chống lại được.
Vừa rồi việc chúng tôi bỏ chạy không phải là vì sợ gã, mà là muốn tìm một nơi khác để đánh nhau mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng của tên yêu đạo kia chợt lạnh, sau đó vội vàng lùi lại phía sau một bước.
"Mày, rốt cuộc, rốt cuộc mày là ai?"
Tên yêu đạo kia vô cùng sợ hãi, hơn mười người mà chỉ có một mình gã còn sống.
Còn tôi chỉ lạnh lùng nói: “Đinh Phàm.”
Tôi vừa nói ra hai chữ này đã làm cho tên yêu đạo kia như bị sét đánh, toàn thân trở nên lạnh buốt, trong đầu càng ong ong rung động như thể bị ngu vậy.
Nhưng tôi sẽ không cho gã có cơ hội, liền đánh ra một chưởng.
Trong lúc nhất thời, một cổ chưởng phong mãnh liệt quét qua, sau đó “Phanh” một tiếng trầm vang, linh lực thuộc tính lôi lập tức bùng nổ.
Mà tên yêu đạo kia cũng lập tức bị hất văng ra xa năm mét rồi đâm vào một thân cây lớn.
Bởi vì thuộc tính lôi vô cùng bá đạo, cho nên dưới một chưởng này, xương cốt bên trong cơ thể của tên yêu đạo kia đều bị gãy nứt, lục phủ ngũ tạng cũng bị dập nát.
Căn bản là không thể sống sót, gã vừa ngã xuống đất, thân thể hơi cong lên, giãy giụa một lát, cuối cùng là chết trong sự hoảng sợ và đau đớn vô hạn.
Sau khi nhìn bốn phía chỉ còn năm người còn sống thì tôi mới thu lại huyền công.
Anh em họ Chu thấy vậy thì vô cùng kích động, nguyên một đám lập tức tiến lên rồi chắp tay với tôi.
Người đàn ông cao gầy cầm đầu vui vẻ nói:
"Đinh đạo hữu, hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không thì e rằng cả ba anh em chúng tôi đều khó thoát tai kiếp này."
"Đúng vậy, Đinh đạo hữu."
"Đinh đạo hữu, uy danh của anh đã vang dội khắp Đạo môn từ lâu. Hôm nay gặp được quả nhiên là bất phàm."
Ba người họ nhao nhao lên tiếng, nhưng tôi chỉ nở nụ cười.
Trong lòng tôi càng quan tâm về chuyện của lão Phong mà bọn họ đã thảo luận trước đó.
Vì vậy, tôi đã nói thẳng với bọn họ.
“Trảm yêu trừ ma là việc nằm trong phận sự của chúng ta. Không biết ba vị xưng hô thế nào?”
Tôi khiêm tốn nói, cũng không vì tu vi của bản thân cao hơn bọn họ mà tỏ ra tự mãn.
Ba người này nghe tôi hỏi như vậy thì liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại nghe người đàn ông cao gầy nói:
"Đinh đạo hữu, ba người chúng tôi cùng họ Chu, tôi tên là Chu Chính.
Đây là em trai thứ hai của tôi, Chu Vĩ.
Còn đây là em trai thứ ba, Chu Kiệt.
Chúng tôi là anh em kết nghĩa."
Chu Chính dẫn đầu giới thiệu, mà tôi nghe đến đó thì cũng gật nhẹ đầu.
Sau khi làm quen với bọn họ, tôi lại nói:
“Ba vị, vừa rồi ở tiệm cơm tôi có nghe các vị nhắc đến Phong Tuyết Hàn, vậy các anh có biết hiện tại cậu ấy đang ở đâu không?”
Ba người này cũng biết mối quan hệ giữa tôi với Phong Tuyết Hàn, cho nên lúc này nghe tôi hỏi như vậy thì cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Tiếp đó chỉ nghe Chu Kiệt nhỏ nhất trực tiếp trả lời:
“Đinh đạo hữu, ba ngày trước tôi có nghe nói Phong Tuyết Hàn đạo hữu đang hoạt động ở trong các khu rừng già hoang dã và đã giết chết hơn hai mươi tên yêu đạo của Mắt Quỷ, có lẽ hiện tại đang nghỉ ngơi tại Tam Kiếm Tông.”
"Tam Kiếm Tông?"
Đối với tông môn này, tôi cũng không có ấn tượng gì, cho nên lộ ra vẻ nghi hoặc mà hỏi một câu.
Chu Kiệt gật đầu: "Đúng vậy, là Tam Kiếm Tông.
Nó cách nơi này khoảng tám mươi dặm!
Chúng tôi vốn có dự định đi đến đó, nhưng ai biết vừa tới chỗ này liền bị đám yêu đạo này đuổi kịp."