Trong lòng tôi có chút vui mừng, lão Phong chỉ cách nơi này của tôi có 80 dặm mà thôi, có thể nói là rất gần, nếu tối nay tăng nhanh tốc độ thì nói không chừng có thể đến được đó.
Ngoài việc cảm thấy vui mừng ra, bản thân tôi còn cảm thấy rất tò mò về tình hình hiện tại của Đạo môn và chuyện anh em họ Chu bị yêu đạo của Mắt Quỷ truy sát.
Cho nên tôi tiếp tục hỏi:
“Ba vị đạo hữu, tại sao các anh lại bị yêu đạo của Mắt Quỷ đuổi giết vậy?
Hơn nữa, tình hình hiện tại của Đạo Môn thế nào? Vẫn còn ở suối Trường Sinh chứ?”
Ba người này nghe đến đó, sắc mặt cũng không được tốt lắm, thậm chí còn lần lượt thở dài.
Chu Vĩ lộ ra dáng vẻ có chút cô đơn nói: “Đinh đạo hữu, hai năm nay kể từ khi anh biến mất, tình hình của Đạo môn có thể nói là tràn ngập nguy hiểm.”
"Cái gì, tràn ngập nguy hiểm? Chẳng lẽ rất nguy cấp sao?"
Tôi tiếp tục hỏi, còn tỏ ra trịnh trọng.
Mộ Dung Ngôn cũng nhăn đôi mày đẹp lại.
Hai năm qua, chúng tôi đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện, có thể nói là hoàn toàn không biết gì về Đạo môn ngày nay.
Chu Chính lại thở dài một tiếng:
"Đúng vậy, rất nguy cấp.
Hai năm trước, trong trận chiến tại suối Trường Sinh, mặc dù các môn phái lớn đã liên thủ, cuối cùng hủy diệt được suối Trường Sinh.
Nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.
Các phái đều chịu tổn thất nặng nề, vốn cho rằng có thể tiêu diệt được Mắt Quỷ thì tất cả đều đáng giá.
Nhưng ai biết được vào lúc này, tà giáo Nhật Nguyệt lại bất ngờ nhảy ra tiến hành tập kích quấy rối và đánh lén các phái.
Bên trong Ngũ Độc Giáo cũng xuất hiện vấn đề.
Một tên giáo chúng do đại trưởng lão cầm đầu đã khiến giáo chủ bị thương nặng, sau đó tự lập môn hộ và hợp lực với tà giáo Nhật Nguyệt và tà giáo Mắt Quỷ.
Tiếp đó thì bắt đầu gây thù chuốc oán với các phái trên quy mô lớn.
Cứ mỗi một lần các phái chiến đấu chống lại các cứ điểm của Mắt Quỷ, bọn họ đều bị tiêu hao rất nhiều và chịu tổn thất nặng nề.
Về cơ bản thì không còn sức lực để tổ chức một trận chiến với quy mô lớn hơn, cộng với việc đại trưởng lão của Ngũ Độc Giáo làm phản, mà bản thân gã còn nắm giữ nhiều bí mật của các cao tầng trong Đạo môn nữa.
Kết quả là trong hai năm này, Đạo môn đều ở thế bị động, ngay cả Hàng Ma Tông ở núi Phục Ngưu và Huyền Âm Tông ở núi Kỳ Liên cũng bị thảm sát.
Ngày nay, Đạo môn rất khó có thể tổ chức các cuộc phản công hiệu quả, mà phần lớn chỉ có thể hoạt động ở gần môn phái của mình, từ đó chỉ có thể thông qua nhiệm vụ do Đạo môn ban hành mà phái ra chút ít đệ tử ra ngoài.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều môn phái nhỏ bị huỷ diệt, mà các tông môn lớn cũng phải chịu một tổn thất cực kỳ lớn…”
Chu Chính kể ngắn gọn tình hình phát triển trong hai năm qua cho tôi nghe. Nghe đến đây, tôi cũng nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Hàng Ma tông và Huyền Âm Tông đều là những cái tên quen thuộc.
Tôi còn nhớ rõ lúc bản thân vẫn còn ở trên đảo Mắt Quỷ, một vị đệ tử của Huyền Âm Tông thà chết, chứ không muốn bị đám yêu đạo của Mắt Quỷ đem ra làm trò đùa, cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một ở trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ.
Tôi thực sự không ngờ, mặc dù các cứ điểm lớn của Mắt Quỷ đã bị diệt trừ, nhưng bản thân Đạo môn cũng phải chịu một tổn thất cực kỳ nặng nề như thế.
Sau đó chính là sự trỗi dậy của Nhật Nguyệt Giáo và Hắc Liên Giáo, khiến Đạo môn bị bao vây bốn phía và khó có thể chống cự.
Điều này đã dẫn đến cục diện vô cùng bị động như hiện nay, trước đây các phái còn có thể khống chế và cân bằng một chút cục diện. Nhưng hiện tại, chẳng những không thể cân bằng mà trực tiếp rơi vào thế bị động.
Sau đó, anh em họ Chu còn nói cho chúng tôi biết, sở dĩ bọn họ bị Mắt Quỷ đuổi giết là vì một tuần trước, bọn họ đã tiếp nhận một nhiệm vụ yêu cầu đánh chết một tên yêu đạo ở một tông môn gần đó.
Nhưng bọn họ nào biết tên yêu đạo kia chính là anh em kết nghĩa của tên đà chủ Mắt Quỷ vừa rồi.
Vì vậy, anh em họ Chu đã bị tên yêu đạo cầm đầu kia quấn lấy.
Một tuần này bọn họ vẫn luôn không ngừng chạy trốn, vốn định đi đến Tam Kiếm Tông để tìm nơi ẩn náu.
Kết quả ở chỗ này gặp được chúng tôi.
Nhắc đến Tam Kiếm Tông, anh em họ Chu cũng giới thiệu đôi chút cho tôi biết.
Bọn họ nói trong khu vực này đây là tông môn có thực lực mạnh nhất.
Bây giờ tất cả các giáo phái, môn phái đều mở cửa với người bên ngoài, miễn là nhân sĩ của Đạo môn.
Chỉ cần bản thân có cống hiến với Đạo môn thì đều có thể nhận được chỗ ở, nơi nghỉ ngơi, chữa bệnh và các quyền lợi khác một cách miễn phí.
Mà Tam Kiếm Tông này là tông môn lớn nhất ở Đài Châu, cho nên ở nơi đó tự nhiên hội tụ rất nhiều đồng đạo của Đạo môn và đệ tử của các phái.
Sau khi nghe điều đó, sắc mặt của tôi cũng trở nên ngưng trọng.
Mặc dù tôi đã trở lại nhưng toàn bộ Đạo môn đều đã rơi vào thế bị động, cho dù có thêm tôi, hoặc là có thêm Mộ Dung Ngôn thì hiện tại chúng tôi có thể làm gì được cho Đạo môn đây? Có thể thay đổi được điều gì?
Chúng tôi có thể ngăn chặn việc mở phong ấn, ngăn cản yêu ma của sáu vực giáng xuống không?