Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2387

Chương 2387 Chương 2387

Quá trình này cũng chỉ tầm hai phút.

Sau đó thì nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc vang lên.

“Phái Võ Đang tới.”

“Cản Thi Phái tới.”

“Mao Sơn phái tới.”

“…”

Cho đến khi toàn bộ hơn ba mươi cái đĩa đá đều phát ra năng lượng, đồng thời đều điểm danh xong thông qua hình nộm.

Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, hội nghị cũng bắt đầu vào lúc này.

Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng trong những giọng nói đó lại có mấy cái rất quen.

Giờ khắc này, chỉ nghe thấy trên đĩa đá phái Hành Sơn, hình nộm phát ra một giọng nói già nua: “Đinh đạo hữu, chúc mừng trở lại.”

Tôi mỉm cười, vái chào với đĩa đá đó: “Nhờ phúc của minh chủ, lần này có thể trở về, cũng là cửu tử nhất sinh.”

Mặc dù ngoài miệng tôi nói rất qua loa, nhưng trong lòng lại vô cùng bùi ngùi.

“Minh chủ, chúng ta trực tiếp vào vấn đề chính đi!”

Lại có một giọng nói vang lên, là giọng của Liệt Hỏa chân nhân chưởng môn phái Mao Sơn.

“Ừ, được!”

“Đinh đạo hữu, chúng tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cậu.”

Minh chủ liên minh Đạo môn, Bạch Nguyệt chân nhân tiếp tục nói.

Tôi đứng ở chính giữa, không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Mời Minh chủ nói, tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho mọi người.”

“Được. Đinh đạo hữu, cậu đã gặp giáo chủ Mắt Quỷ chưa? Tu vi của đối phương đang ở bậc nào?”

Bạch Nguyệt chân nhân lại hỏi.

Nghe thấy vậy, tôi lại nhíu mày, nhớ tới Viêm Tiêu.

Dáng người cao lớn, tuổi trẻ anh tuấn.

Nhưng ai có thể ngờ tới, ông ta đã sống hơn ba trăm năm rồi chứ?

Tôi hít sâu một hơi, sau đó nói: “Đã gặp, tu vi của ông ta cao bao nhiêu tôi cũng không rõ, nhưng tuyệt đối là không yếu hơn bất kỳ người nào trong mọi người ở đây, thậm chí là còn mạnh hơn.

Hơn nữa, ông ta đã sống hơn ba trăm tuổi. Đồng thời, theo như tôi biết, ông ta có thể liên hệ trực tiếp được với Mắt Quỷ, cũng có thể thúc đẩy, đưa bản thể của Mắt Quỷ từ vực sâu tới nhân gian, thậm chí là dương gian.

Còn có một chuyện, khoảng thời gian này chính là thời gian mở ra phong ấn của tà giáo Mắt Quỷ. Nhưng bọn chúng phải sử dụng chân hồn của tôi để hiến tế, coi như là chìa khóa…”

****

Tôi bắt đầu thẳng thắn nói với tất cả các lãnh đạo cấp cao của Đạo môn.

Nói ra hết tất cả những gì tôi biết.

Nhưng mà lúc những lãnh đạo này nghe thấy phong ấn của Mắt Quỷ phải dùng tôi hiến tế thì đều không khỏi kinh hãi.

“Đinh đạo hữu, cậu nói thời gian này Mắt Quỷ sẽ mở phong ấn? Còn phải dùng chân hồn của cậu hiến tế?”

Âu Dương trang chủ Lục Liễu Trang nói, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù tôi không nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, nhưng giọng nói lại rất giống.

Tôi xoay người nhìn về phía đĩa đá của nhà Âu Dương, và hình nộm trên đó.

Sau đó mở miệng nói một cách rất trịnh trọng.

“Đúng vậy, thời gian này. Hơn nữa, sở dĩ tôi có thể sống tới bây giờ, và tại sao tôi lại bị Mắt Quỷ bắt đi, đó đều là vì chân hồn của tôi. Tôi là tế phẩm mà Mắt Quỷ đã tìm hơn ba trăm năm, là tế phẩm duy nhất có thể mở ra phong ấn của vực sâu.”

Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà tin tưởng.

Những nghi hoặc trước đó rất nhiều người đều không hiểu, cuối cùng bây giờ bọn họ cũng đã hiểu được.

Tôi bị bắt đi, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của Đạo môn, và toàn bộ Đạo môn đều không hiểu ra sao.

Tại sao hết lần này tới lần khác Mắt Quỷ chỉ bắt đi một thanh niên trẻ tuổi? Lẽ nào là bởi vì tư chất của cậu ta tốt?

Hôm nay nghe thấy vậy, mọi người mới hiểu ra.

Thì ra nếu tà giáo Mắt Quỷ muốn thả bản thể Mắt Quỷ ra, thì phải đáp ứng rất nhiều điều kiện tiền đề.

Mà một điều kiện trong đó chính là hiến thế chân hồn đặc biệt.

Mà tôi, chính là chân hồn đặc biệt đó, vì vậy tôi mới bị bắt đi.

Sau khi yên lặng một lát, minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vậy nhất định Đinh tiểu hữu không thể tùy tiện xuất hiện ở trên giang hồ. Một khi cậu lại xuất hiện bất trắc một lần nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”

“Minh chủ nói đúng, Đinh đạo hữu tới phái Không Động của tôi đi! Không Động tôi có một trận pháp bí mật, chỉ cần đưa vật sống vào trong đó, hơi thở của vạn vật đều có thể bị che dấu…”

Chưởng môn phái Không Động, Thất Quyền đạo hữu nói.

Những lãnh đạo cao cấp khác cũng đều không ngừng gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

Nhưng tôi lại có chút không vui.

Thậm chí tôi còn rất nhạy cảm.

Như vậy cũng không khác gì với việc nhốt tôi lại và giam lỏng tôi sao?

Cuộc sống lao ngục hai năm làm đáy lòng tôi vô cùng bài xích.

Vì vậy, tôi lập tức từ chối, nói: “Lòng tốt của chưởng môn Thất Quyền tôi xin nhận, tôi đã quen tự do, nếu như tôi bị bắt một lần nữa, vãn bối sẽ tự bạo chân hồn. Tuyệt đối sẽ không để Mắt Quỷ được như ý…”

Lời này tôi nói vô cùng cứng rắn, rất kiên quyết.

Mọi người ở đây nghe thấy vậy thì đều cảm nhận được bài xích trong lòng tôi.

Nhưng cũng vào lúc này, Lôi Minh chân nhân của phái Cản Thi lại giảng hòa nói: “Được rồi, nếu Đinh đạo hữu đã có đạo tâm như vậy, Đinh đạo hữu muốn làm thế nào thì cứ để cậu ấy tự lựa chọn đi. Nhưng mà Đinh đạo hữu nói, giáo chủ Mắt Quỷ đó đã sống ba trăm năm, yêu pháp cao thâm. Về việc này, bần đạo còn muốn biết nhiều hơn một chút…”

Sau khi các tiền bối nghe thấy lời này của Lôi Minh chân nhân thì đều thay đổi đề tài.

Không còn nhắc tới chuyện muốn khống chế tự do của tôi nữa.

Đầu tiên, các phái của bọn họ đều ở xa.

Cho dù bây giờ muốn giam cầm tôi thì cũng không có bản lĩnh đó.

Còn có, nếu như lời nói quá kích, lỡ đâu chọc giận tôi, làm tôi có ác cảm với Đạo môn, đến lúc đó đi nương nhờ vào Mắt Quỷ. Hoặc là làm ra chuyện quá kích gì đó, đến lúc đó chuyện này đã không phải là thứ Đạo môn có thể khống chế được.

Bình Luận (0)
Comment