Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2388

Chương 2388 Chương 2388

Những người này đều đã thành tinh, suy nghĩ tới mọi vấn đề.

Vì vậy, mọi người bắt đầu thảo luận về vấn đề muốn “bảo vệ” tôi.

Mà tôi nghe Lôi Minh chân nhân thăm dò về Viêm Tiêu, thì cũng một năm một mười nói rõ ra tình huống của Viêm Tiêu.

Nhưng mà, chuyện đời trước liên quan tới tôi và Viêm Tiêu tôi lại không nhắc tới.

Đầu tiên, là tôi không muốn nói.

Thứ hai, nói hay không nói ra thì vấn đề cũng không lớn.

Trừ những thứ này ra, tôi còn nói rõ một lượt tình hình trên đảo của Mắt Quỷ.

Đảo Mắt Quỷ cũng khá lớn, hơn nữa trên đảo còn có thể tự cung tự cấp.

Nằm ở chỗ sâu trong vùng biển sương mù.

Xung quanh còn có yêu quái biển bảo vệ.

Cuối cùng lần họp này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, trên cơ bản đều là tôi nói.

Sau khi nói ra tất cả vác vấn đề trên đảo Mắt Quỷ và tất cả những gì tôi biết, lần hội nghị cấp cao của Đạo môn mới kết thúc.

Mà ngay khi kết thúc, những hình hộm bên trên những đĩa đá đó đều phát ra một tiếng “Rầm”.

Một ngọn lửa bốc lên, mấy chục hình hộm hóa thành tro bụi.

Mà chưởng môn của Tam Kiếm Tông, Kiếm đạo trưởng cũng bước tới.

Sau đó ông ấy nói với tôi: “Đinh đạo hữu có khát không? Uống miếng nước đi!”

Nói xong, ông đưa qua một cốc nước.

Tôi mỉm cười rồi gật đầu, uống hai ngụm.

Sau đó lại nghe thấy Kiếm đạo trưởng mở miệng nói: “Đinh đạo hữu, ngày nay Đạo môn nguy cấp, thậm chí còn hỗn loạn. Không biết tiếp theo Đinh đạo hữu có dự định như thế nào?”

Nghe tới đây, tôi yên lặng một lát.

Cuối cùng nói: “Trở về nhà một chuyến! Còn sau đó nữa, có lẽ là nên làm gì thì làm cái đó, hành động theo tình hình của Đạo môn thôi!”

Tôi nói ra suy nghĩ của mình.

Đã bước vào con đường tu hành, học một thân đạo pháp.

Bây giờ là thời loạn lạc, muôn dân thiên hạ nguy cấp.

Là người trừ tà của thời đại mạt pháp, tôi không thể quên trách nhiệm trên vai.

Còn cuối cùng sẽ phát triển thành dáng vẻ như thế nào, đó không phải là việc tôi có thể khống chế được.

Nhưng chỉ cần tôi còn sống một ngày, mấy tổ chức tà giáo Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt, Hắc Liên, và những yêu quái hại người đó, tôi sẽ gặp một thì giết một.

Cho đến khi thiên hạ thái bình.

Kiếm đạo trưởng nghe tôi nói xong thì cũng gật đầu.

Sau đó lại nói: “Đinh đạo hữu, theo bần đạo biết, hai năm nay Đạo môn đã bị chèn ép tới cực hạn, thời gian này chúng ta sẽ có một lần hành động lớn, hơn nữa mục tiêu là nhằm vào Nhật Nguyệt giáo. Nếu như Đinh đạo hữu không muốn bỏ qua, thời gian này nhất định phải bồi dưỡng cơ thể cho khỏe.”

“Hả, hành động lớn?”

Trong lòng tôi rục rịch, cảm thấy hứng thú.

Thù hận trong lòng tôi chỉ vào những khi chiến đấu với những yêu đạo đó mới có thể được khơi thông.

Hơn nữa, sư phụ của tôi, Độc đạo trưởng đã chết trong tay của Nhật Nguyệt giáo.

Mối thù này không báo không được.

“Ừ, nhưng việc này liên quan đến bí mật của lãnh đạo cấp cao. Chưởng môn một tông môn nhỏ như bần đạo cũng chỉ có được một chút tin tức mà thôi. Còn chiều hướng và kế hoạch chính xác, bần đạo cũng không biết được.”

Kiếm Đạo Nhân cũng không có cách nào.

Cho dù là ở đâu, thì thực lực cũng quyết định tất cả.

Trong Đạo môn cũng là như vậy.

Thực lực cao, thế lực lớn thì có thể vào lãnh đạo cấp cao của liên minh Đạo môn.

Thực lực thấp, thế lực nhỏ, cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc.

Đây chính là quy tắc, là quy tắc mà bất kỳ nghề nghiệp hay là nghành nghề nào cũng không thể phá vỡ được.

“Được, chỉ cần Đạo môn kêu gọi, tôi nhất định sẽ tới.”

Nói xong, tôi chắp tay với Kiếm Đạo Nhân.

“Đinh đạo hữu, tối qua cậu đã cứu môn phái của tôi. Trưa nay chúng ta không say không về.”

Kiếm đạo trưởng trực tiếp dời chủ đề đi, cười nói.

Nhưng tôi lại lắc đầu.

Bởi vì tôi phát hiện ở đây tôi quá bị mọi người chú ý.

Với tôi thì đây chẳng phải là chuyện tốt gì.

Bởi vì người chú ý tới tôi càng nhiều, hành tung của tôi cũng sẽ càng dễ bị bại lộ.

Vì vậy tôi phải điệu thấp, tránh cho bị tà giáo Mắt Quỷ tìm tới một lần nữa, rồi bắt tôi trở lại đảo Mắt Quỷ.

Vì vậy tôi đã từ chối.

Cũng không nói rõ nguyên nhân.

Kiếm Đạo nhân vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hội nghị vừa rồi, mặc dù ông không có quyền lên tiếng, không nói một chữ nào.

Nhưng nội dung thì ông đã nghe được toàn bộ.

Bây giờ ông ấy mới nhớ ra, bây giờ tôi là người Mắt Quỷ đang vội vàng truy bắt.

Thấy Kiếm đạo nhân đã hiểu, tôi vái chào, sau đó thì xoay người rời đi.

Nơi đây đã không còn tác dụng tiếp tục dừng chân nữa.

Bây giờ, tôi chỉ muốn về trấn Thanh Thạch một chuyến, về nhà một chuyến.

Trở về nơi tôi đã sống hơn hai mươi năm.

Kiếm Đạo trưởng thấy tôi rời đi thì cũng không hề ngăn cản.

Chỉ ôm quyền với tôi, cũng không nói lời nào.

Rời khỏi đại điện, tôi đi thẳng về chỗ ở.

Lúc này cũng gặp được một vài đồng đạo Đạo môn.

Những đồng đạo này có một vài người quen tôi, đều nhiệt tình chào hỏi với tôi.

Tôi cũng cười đáp lại, còn các câu hỏi của bọn họ, tôi lại chỉ mỉm cười, không trả lời lại.

Đợi tới khi về tới chỗ dừng chân, mấy người lão Phong, Từ Lâm Tĩnh đều đã tụ tập ở chỗ này.

Mộ Dung Ngôn cũng đang ngồi tĩnh tọa ở phòng cách vách.

Ở đây tôi bị chú ý quá nhiều.

Vì vậy tôi không muốn ở lại lâu thêm một giây nào nữa.

Tôi trực tiếp nhắc với mọi người về chuyện cùng nhau trở về trấn Thanh Thạch.

Lão Phong không phản đối, Từ Lâm Tĩnh cũng sẵn lòng đi cùng.

Vì vậy, chuyện này cứ thế mà được quyết định.

Cũng tôi cũng lập tức lên đường, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, xuống núi rời đi từ cổng sau của Tam Kiếm Tông…

*****

Lúc này, chúng tôi đang đi trên con đường mòn xuống núi.

Thưởng thức phong cảnh núi rừng của con đường này, trong lòng mang theo một chút kích động và khát vọng.

Bình Luận (0)
Comment