Trở lại rồi, bây giờ đang bước trên hành trình về quê.
Mặc dù tôi biết, lần trở về này vẫn rất nguy hiểm.
Bởi vì Mắt Quỷ biết được chỗ ở của tôi, cũng biết được phần mộ trước kia của Mộ Dung Ngôn.
Nhưng mà, trong lòng tôi lại có một chấp niệm đó.
Cuộc sống tù ngục hai năm làm tôi vô cùng khát vọng trở về, trở về quê nhà.
Cho dù chỉ ở phía xa nhìn một cái, cũng được tính là mãn nguyện rồi.
Trừ những việc này ra, còn có một chuyện,
Đó chính là mảnh kiếm của tiền bối còn được lão Phong gửi trong lò hỏa táng của lão Tần gia.
Mang theo mục đích như vậy, chúng tôi xuống núi, cũng đi tới trạm xe.
Nhưng mà từ hôm qua tới hôm nay, tôi loáng thoáng nhận ra được.
Có phải là giữa lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Bởi vì rõ ràng là hai người bọn họ đã thân mật hơn hai năm trước.
Ánh mắt khi nhìn nhau cũng là cảm giác giữa người yêu.
Lúc này, chúng tôi đã ngồi trên chiếc tàu hỏa màu xanh trở về quê.
Tôi cũng cười hỏi một câu: “Lão Phong, Tĩnh Tĩnh, tôi nói này, có phải là hai người có gì đó không nói với tôi không?”
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh nghe thấy lời này, rõ ràng con ngươi hơi trừng lớn, ánh mắt cũng xuất hiện chút né tránh và căng thẳng.
“Không, không có gì mà?” Lão Phong lắp bắp trả lời.
Sắc mặt của Từ Lâm Tĩnh hơi đỏ, dáng vẻ hiển nhiên là cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Mẹ nó, nhìn vẻ mặt và thái độ như này của hai người họ.
Hai năm tôi rời đi này, nếu như bọn họ mà không có gì, ông đây livestream ăn shit.
Không chỉ có tôi nhìn ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, ngay cả Mộ Dung Ngôn bên cạnh tôi cũng cười nhẹ một tiếng.
Thái độ nhìn nhau và cách nói chuyện giữa hai người bọn họ, rõ ràng là chỉ có ở các đôi tình nhân.
Có lẽ, chính bọn họ cũng không phát hiện ra được.
Hoặc có lẽ, từ đầu đến cuối tầng giấy mỏng kia vẫn chưa được phá vỡ.
Yêu thích nhau, nhưng lại không tiến thêm một bước?
Nghĩ tới đây, tôi và Mộ Dung Ngôn không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó cười “ha ha” một tiếng: “Tôi nói này lão Phong, Tĩnh Tĩnh, có phải là hai người yêu nhau rồi không?”
Kết quả lời này vừa dứt, Từ Lâm Tĩnh đã hoảng hốt trả lời: “Không có…”
Nghe thấy vậy, chúng tôi đều nhìn về phía cô ấy.
Ngay cả lão Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Từ Lâm Tĩnh.
Mà dường như Từ Lâm Tĩnh nói lời này lại cảm thấy chột dạ, ánh mắt né tránh.
“Em gái Từ, thật sự không à?”
Mộ Dung Ngôn cười hỏi, nụ cười đó khuynh thành tuyệt thế.
Từ Lâm Tĩnh bị hỏi như vậy thì nhìn về phía lão Phong bên cạnh một cái, có chút sợ sệt nói: “Nhiều nhất, nhiều nhất là có một chút, một chút xíu…”
Lời này càng về sau thì giọng nói của cô ấy cũng càng nhỏ đi.
Hơn nữa còn không dám nhìn về lão Phong ở bên cạnh.
Nhưng mà, lão Phong và chúng tôi ở bên cạnh lại nghe được rất rõ ràng.
Lão Phong bên cạnh lập tức trở nên kích động, cơ thể cũng đang run rẩy, hai mắt trừng to như mắt bò, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Vẻ mặt này của lão Phong, nếu như nói là không có chút cảm tình nào với Từ Lâm Tĩnh thì đánh chết tôi cũng không tin.
Lúc này, tôi và Mộ Dung Ngôn chỉ cười một tiếng.
Cũng không tiếp tục truy hỏi và nói chuyện nữa.
Có lẽ bởi vì sự can thiệp của chúng tôi, cũng bởi vì một câu nói như vậy.
Làm tình cảm của hai người này thăng hoa, chọc thủng tầng giấy mỏng đó.
Bây giờ, Từ Lâm Tĩnh đã nói ra một câu như vậy.
Chỉ cần lão Phong đáp lại một câu, quan hệ của hai người này, nhất định là sẽ thành.
Thành thật mà nói, chúng tôi đã quen nhau bảy năm.
Mặc dù tôi quen Từ Lâm Tĩnh sớm hơn Lão Phong. Khi đó ở trong miếu cũ Ngô Huệ Huệ đang quay phim linh dị, cô gái này chỉ mười tám mười chín tuổi, mở miệng ra là gọi tôi là chú.
Năm năm trước đó, nhóm chúng tôi cùng chung hoạn nạn.
Nhưng thêm hai năm sau đó, trong bảy năm này, người bầu bạn với Từ Lâm Tĩnh nhiều hơn là lão Phong.
Phần lớn thời gian bọn họ đều ở cùng nhau.
Bao gồm cả hai năm tôi bị giam giữ, bọn họ cũng đều kết bạn mà đi, cùng nhau trảm yêu trừ ma.
Trong không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, hơn một nghìn ngày đêm sớm chiều có nhau như vậy.
Hai bên bị thương, giúp nhau chữa trị.
Bao nhiêu lần nguy hiểm trùng trùng, bao nhiêu lần vì nhau mà không quan tâm tới tính mạng mình.
Từ bắt đầu là bạn bè, sau khi trải qua vô số chuyện, từng chút một thăng hoa.
Giữa hai người có lẽ đã có yêu thích từ lâu.
Nhưng bọn họ cũng không chân chính bước ra một bước cuối cùng, vì vậy vẫn luôn duy trì loại quan hệ đó.
Vượt qua bạn bè, nhưng không xác định mối quan hệ nam nữ.
Hôm nay, trên chiếc tàu hỏa về quê. Vì một câu nói của tôi và Mộ Dung Ngôn, bọn họ biết được tâm tư của nhau, bước ra một bước quan trọng nhất.
Lão Phong kích động, hai tay nắm chặt.
Cậu ấy nhìn Từ Lâm Tĩnh không dời mắt, sau đó lắp bắp nói: “Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, tôi, tôi, em, em làm, bạn, bạn gái của tôi đi…”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng lão Phong lại thở gấp mấy lần, tôi nghe mà nổi một thân da gà.
Nhưng mà, chính một câu lắp bắp như vậy, lại đổi lấy được sự rung động của Từ Lâm Tĩnh.
Cô ấy có chút ngượng ngùng, không còn giống ngày xưa nữa, mà biến thành một cô gái xấu hổ.
Cô ấy mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng, gật đầu.
Lão Phong thấy Từ Lâm Tĩnh gật đầu thì kích động tới mức đập một cái lên trên chiếc bàn nhỏ trước mặt.
Kết quả một tiếng “Rầm” vang lên, thu hút rất nhiều hành khách xung quanh.
“Đừng kích động, nhẹ chút, cậu nhẹ chút…” Tôi vội vàng nói.
Một người lạnh lùng trầm lặng như lão Phong, lúc này lại giống như một tên ngốc cười lên mấy tiếng “ha ha ha”, tôi nhìn cũng thấy vô cùng xấu hổ