Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2390

Chương 2390 Chương 2390

Nhưng từ đáy lòng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.

Ít nhất, bọn họ đã tìm được tình yêu thật sự.

Hơn nữa, chúng tôi đã hiểu rõ lẫn nhau, đã quen thuộc lẫn nhau từ lâu.

Nhưng không có ai chú ý tới, bên dưới chiếc bàn nhỏ, tay của bọn họ đã nắm chặt lấy nhau.

Giờ khắc này, tôi cũng cảm thấy vui vẻ cho người anh em lão Phong của mình.

Đồng thời, tôi cũng nhìn về phía người yêu duy nhất cả đời này của mình.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi nhìn cô ấy thì cũng nở một nụ cười nhẹ.

Đầu cũng dựa nhẹ vào vai tôi.

Từ Lâm Tĩnh và lão Phong ở đối diện thấy vậy thì đều sững sờ.

Nhưng giây sau đó, bọn họ đều bình thường trở lại.

Hai năm trước, tôi đã từng nói với lão Phong là tôi đã thích một nữ quỷ.

Lão Phong cũng biết nữ quỷ này chính là Mộ Dung Ngôn.

Cậu ấy chỉ thở dài nói với tôi, người quỷ khác đường, sau đó không nói thêm gì nữa.

Trong lòng tôi cũng rõ, tôi và Mộ Dung Ngôn sẽ không có được một kết thúc đẹp.

Nhưng mà, những năm này.

Tôi đã không còn quan tâm nữa, cô ấy đã đợi tôi ba trăm năm.

Đời này, tôi sẵn lòng dùng mạng sống đời này để bảo vệ cô ấy một đời.

Hẳn là Từ Lâm Tĩnh đã nghe được chút tiếng gió từ trọng miệng của lão phong.

Mặc dù cô ấy vẫn không có ký ức trước đây, không quá hiểu.

Hơn nữa cô ấy đứng ở bên phía của Dương Tuyết, hi vọng tôi có thể ở bên cạnh Dương Tuyết.

Nhưng mà, cô ấy nhìn thấy trên mặt tôi và Mộ Dung Ngôn tràn đầy hạnh phúc thì cũng lựa chọn yên lặng, bởi vì có một vài thứ, cưỡng cầu không được, phải nói tới duyên phận.

Tàu hỏa về thành phố Thanh Thạch cần thời gian một ngày một đêm.

Trong một ngày một đêm này, chỗ chúng tôi tràn đầy tiếng cười nói.

Một ngày một đêm, giống như phảng phất mà qua.

Rất nhanh, tàu hỏa đã tới trạm.

Rời khỏi trạm tàu hỏa, nhìn những kiến trúc quen thuộc, trong lòng tôi không hiểu sao trở nên kích động và vui vẻ, giống như muốn bay nhanh trở về trấn.

Sau đó hét to lên một tiếng, tôi đã trở về rồi…

****

Lúc chúng tôi xuống tàu thì đã là buổi trưa.

Trừ Mộ Dung Ngôn ra, mọi người đều khá đói.

Vì vậy chúng tôi trực tiếp đi tới quán ăn cạnh đó, gọi mấy món ăn, lấp đầy cái bụng.

Thậm chí, tôi còn uống một chai bia với Lão Phong.

Sau đó đi tới bên cạnh mua một chiếc điện thoại mới.

Dù sao cũng đã trở về thành phố, không có thứ đồ này thì thật sự không dễ dàng.

Sau đó, chúng tôi đi về phía trấn Thanh Thạch.

Nhưng mà trên đường đi về, chúng tôi đã mua khẩu trang, cố ý chọn chuyến xe cuối cùng buổi tối mới tới nơi được.

Không vì gì khác, chỉ để điệu thấp.

Lỡ đâu Mắt Quỷ đã sắp xếp yêu đạo giám thị ở trấn Thanh Thạch.

Chúng tôi làm như vậy cũng có thể ngụy trang được ở một mức độ nhất định.

Lâu như vậy không trở về, cũng không biết bây giờ trấn đã phát triển tới thế nào rồi.

Trên chiếc xe trở về, tôi vừa nghĩ tới mấy người quen cũ là Lão Tần gia, vừa nghịch điện thoại.

Mấy lần muốn gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng mà tôi đều ngây ngẩn.

Không biết tại sao, trong lòng tôi rất lưỡng lự.

Tôi không biết sau khi điện thoại được nhận, tôi nên nói cái gì.

Cứ như vậy, cho đến khi trở lại trấn.

Nhưng sau khi trở về, xung quanh vẫn là những thứ quen thuộc.

Không có gì thay đổi cả, nhìn người quen đi đi lại lại, tôi muốn đi chào hỏi, nhưng nghĩ lại, tôi lại nhịn xuống.

Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt chưa diệt, tôi chỉ có thể lựa chọn điệu thấp.

Đi trên đường phố quen thuộc, chúng tôi đi thẳng về phía lò hỏa táng.

Chẳng qua khi đi ngang qua Bách Thảo Đường và cửa hàng tang lễ của nhà tôi, chúng tôi đã dừng lại một chút.

Bởi vì nhà của tôi đã sụp đổ từ lâu, đã hóa thành tro bụi.

Bây giờ cũng đã mọc đầy cỏ dại.

Việc này, tôi đã biết được.

Năm đó có được lời nói của Đinh Vô Cực, chúng tôi đã rời khỏi trấn trước.

Sau đó thì nhận được tin tức mà Lão Tần gia truyền tới, rằng cửa hàng đã bị người ta đốt rồi.

Nghĩ thôi cũng biết việc này là do những yêu đạo kia gây ra.

Bọn chúng không tìm được chúng tôi, vì vậy đã đốt cửa hàng của chúng tôi để trút giận.

Thời gian trôi đi, giờ đã sắp qua ba năm rồi sao?

Tôi thở dài một tiếng, không nói gì khác nữa.

Sau đó, chúng tôi trực tiếp đi về phía lò hỏa táng.

Vừa mới tới gần lò hỏa táng, tôi đã ngửi được mùi nhang đèn tiền giấy quen thuộc.

Mùi lâu rồi không thấy, quen thuộc biết bao.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong lò hỏa táng.

Vừa bước vào sân, chúng tôi đã nhìn thấy một người quen đang chỉ huy ở bên trong.

“Lão La, kiểm tra lò số 1 một chút.”

“Tiểu Mã, chuẩn bị lò số hai, ông Vương chuẩn bị vào lò…”

“…”

Người đang nói không phải là ai khác, chính là Lão Tần Gia.

Đây là vị trưởng bối nhìn tôi lớn lên, có tình bạn lâu dài với sư phụ tôi.

Đồng thời lúc đó, Lão Tần Gia cũng phát hiện ra chúng tôi.

Ông ấy đưa ánh mắt về phía chúng tôi, nhưng chúng tôi đều đang đeo khẩu trang.

Dưới ánh đèn đường mờ tối, nhất thời ông ấy cũng không nhận ra.

Nhưng vào lúc này, tôi lại từ từ tháo khẩu trang xuống.

Khi tôi lộ diện mạo của mình ra, rõ ràng cơ thể của Lão Tần Gia hơi run lên.

“Tiểu, Tiểu Phàm…”

Tôi cũng không kìm nén được sự kích động trong lòng mình nữa: “Lão Tần Gia!”

Nói xong, tôi cười bước qua.

“Tiểu Phàm, cháu, cháu trở về rồi.”

Lão Tần Gia kích động chạy qua, vừa mới đối mặt, ông ấy đã bóp lấy cánh tay tôi, vẻ mặt vui mừng.

Ông ấy nhìn tôi lớn lên, tôi lại là đồ đệ của bạn thân ông ấy.

Về cơ bản, ông ấy cũng coi tôi như nửa cháu trai.

“Lão Tần gia, mấy năm nay ông có khỏe không?”

Lão Tần gia gật đầu: “Khỏe hết, khỏe hết. Lúc trước nhận được điện thoại của Tiểu Mạn, biết được cháu vẫn còn sống, ông vô cùng vui vẻ. Nếu hôm nay cháu đã trở lại, hai ông cháu chúng ta không say không về.”

Bình Luận (0)
Comment