Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2391

Chương 2391 Chương 2391

Tôi cười ha ha hai tiếng: “Không chỉ có cháu, lão Phong cũng về rồi.”

Nói xong, tôi nhìn về phía lão Phong.

Mấy người lão Phong cũng tháo khẩu trang xuống rồi bước qua.

“Ha ha ha, Tiểu Phong, cháu cũng về rồi?”

“Sư bá.” Lão Phong cung kính chắp tay nói.

“Trở về là tốt rồi, đi, chúng ta vào trong nhà đi.”

Nói xong, ông ấy dẫn chúng tôi trực tiếp đi vào trong phòng.

Mọi thứ ở đây vẫn giống như trước kia.

Vào tới phòng, lại có một ông già xuất hiện.

La Nghệ, ông La.

Là ông lão năm đó được chúng tôi mang về từ núi Lang Nha. Bây giờ ông ấy đã cắm rễ ở chỗ này, trở thành người làm của Lão Tần gia.

Ông nhìn thấy chúng tôi thì cũng vô cùng vui mừng và kích động.

Lúc này đã tới giờ cơm, bởi vì bận nên bọn họ đều chưa ăn.

Bây giờ chúng tôi trở lại, Lão Tần Gia trực tiếp thu xếp mọi việc.

Sau đó gọi cơm bên ngoài, nói tối nay phải uống mấy chén, ôn lại chuyện cũ.

Tôi không có ý kiến gì cả, chỉ mỉm cười.

Nhưng Lão Tần Gia lại chú ý tới Mộ Dung Ngôn bên cạnh tôi, ông nghi ngờ hỏi: “Cô gái này là?”

Lúc này tôi mới nhớ ra, nhìn về phía cô ấy giới thiệu: “À, Lão Tần Gia. Đây là bạn gái của cháu, Mộ Dung Ngôn.”

Lão Tần gia không có ký ức trước kia, không biết thật ra mình và Mộ Dung Ngôn có chút quan hệ sâu xa.

Dù sao kết âm hôn chính là phương pháp ông ấy và sư phụ của tôi nghĩ ra.

Nhưng bây giờ, nghe nói là bạn gái của tôi, ông ấy cũng rất vui mừng.

Thậm chí còn lấy năm trăm tệ ra, tặng làm tiền mừng.

Nói sư phụ của tôi không còn nữa, ông ấy là trưởng bối duy nhất của tôi, tiền mừng này là ông ấy đưa thay cho sự phụ của tôi.

Mặc dù thứ này vô dụng với Mộ Dung Ngôn, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười lễ phép, kính cẩn nhận lấy.

Mà trong thời gian đợi cơm, lão Phong dẫn tôi đi về phía vườn sau của lò hỏa táng một chuyến.

Hai năm trước, tôi bị Mắt Quỷ bắt đi.

Thanh kiếm hỏng và Hồ Lệnh, vân vân bị tôi ném xuống, sau khi lão Phong lấy những thứ này thì trở về trấn Thanh Thạch một chuyến.

Cậu ấy chôn những thứ này ở sân sau, đợi tôi trở về thì lấy ra một lần nữa.

Hôm nay, tôi đã trở lại.

Lão Phong đào mấy xẻng, một cái hộp gỗ xuất hiện.

Kết quả không đợi tôi ở phía sau đi qua cầm, bên trong chiếc hộp gỗ đó đột nhiên phát ra một luồng sóng tinh thần.

Một giây sau, mắt tôi hoa lên.

Bản thân tôi xuất hiện ở trong một không gian kỳ lạ, nơi đây vách núi cheo leo, trời trong vạn dặm.

Chỉ có ở trên một bệ đá có thánh thú Kỳ Lân toàn thân bốc lên ngọn lửa yêu dị đang nằm.

Nhìn thấy cảnh này, là cảnh tượng quen thuộc biết bao.

Hiển nhiên đây chính là lĩnh vực tinh thần của tiền bối.

Thánh thú Kỳ Lân đang nằm đó hiển nhiên chính là hình dáng bản thể của tiền bối.

“Tiền bối, là người sao?”

Tôi kích động hô lên một tiếng.

Thánh thú Kỳ Lân đó ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, rồi phát ra tiếng người: “Nhóc con, cậu sống sót trở lại rồi.”

Giọng nói này giống hệt với giọng nói của tiền bối.

“Đúng vậy tiền bối, tôi đã trở lại rồi.”

Nói xong, tôi kính cẩn chắp tay với tiền bối một cái.

Thánh thú hình dáng Kỳ Lân đó đứng dậy: “Trở lại là tốt…”

Tiền bối cũng mang theo chút vui vẻ.

Mà tôi thấy hình thái của tiền bối đã hoàn toàn khác với trước đây.

Bởi vì trước đây tiền bối đều ở trong tầng mây sét trên trời.

Lần này, ông ấy lại hiện ra.

Vì vậy, tôi hỏi một câu: “Tiền bối, nguyên thần của tiền bối đã mạnh hơn rồi?”

Tiền bối hơi gật đầu: “Đúng vậy, sau khi có được mảnh thân thể thứ ba, tôi đã khôi phục được một sợi thần hồn, biết được rất nhiều ký ức mà trước đây không biết.”

Nghe thấy vậy, trong lòng tôi kích động,

Tiền bối đã khôi phục được một sợi nguyên thần.

Rất đáng ăn mừng, phải biết rằng Nguyên thần có thể tu luyện, mà tàn niệm lại không thể làm được.

Trước đó tiền bối chỉ là tàn niệm.

Nhưng bây giờ tiền bối đã có được một sợi nguyên thần.

Chỉ cần nguyên thần này đủ mạnh mẽ, như vậy cuối cùng nhất định có thể hóa được hình.

“Tốt quá rồi tiền bối.”

Nhưng tiền bối lại lắc đầu: “Tình huống không tốt như vậy đâu, sau khi tôi khôi phục được một sợi nguyên thần, thì mới biết được, thế giới này, sắp loạn lạc rồi.”

******

Tiền bối dựa vào một sợi thần niệm phong ấn bên trong vảy lân ngược.

Dưới tình huống không ngừng lấy lại được mảnh vỡ của bản thể, lại nhờ có thần niệm, ông ấy đã ngưng tụ ra được một sợi nguyên thần.

Sự nhảy vọt về chất như vậy có thể nói là vô cùng đáng chúc mừng.

Tu vi mạnh mẽ như nào, đạo hạnh cao thâm như nào mới có thể làm được việc ngưng tụ lại nguyên thần chứ?

Trong Đạo môn bây giờ, đừng nói là ngưng tụ lại nguyên thần, cho dù là sinh lão bệnh tử, ngũ hành luân hồi bọn họ cũng không thoát khỏi được.

Tiền bối chính là tiền bối, là kẻ mạnh trong thế giới thần thoại, mặc dù ông chỉ là một thanh kiếm.

Nhưng mà trừ những điều này ra, việc làm tôi kinh ngạc nhất lại là câu nói cuối cùng của tiền bối.

Ông ấy nói, thế giới này sắp loạn lạc rồi.

Mà “Loạn lạc” trong miệng tiền bối, tôi nghĩ nhất định không phải là tình huống hỗn loạn hiện tại của Đạo môn.

Bởi vì tình huống bây giờ hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Đối với tiền bối, bất kỳ đối thủ nào cũng chỉ là tiêu diệt trong một cái búng tay.

Vì vậy, tôi vôi vàng truy hỏi một câu: “Tiền bối, ngài nói loạn lạc, có phải là còn nghiêm trọng hơn cả tình huống bây giờ của Đạo môn không?”

Toàn thân tiền bối bộc phát ra ngọn Minh Hỏa màu tím đen, vảy toàn thân lấp lánh phát sáng, râu ở khóe miệng bồng bềnh.

Đôi mắt sắc bén đó nhìn chằm chằm vào tôi, gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, cánh cửa sáu vực đang không ngừng bị đánh chiếm. Sợ là lực lượng tà ác kia đã sắp trút xuống nhân gian rồi.”

Bình Luận (0)
Comment