Hồ Mẫu nghe được câu trả lời của tôi, cũng khẽ gật đầu.
Sau đó, bà ấy quay lại nói với Hồ Thất Nãi đang đứng ở bên cạnh mình: “Hồ Thất.”
“Có thuộc hạ!” Hồ Thất Nãi vội vàng đáp lại.
“Sau này, bà cùng với Hồ Lục, hãy đi theo bảo vệ tiểu Kim Đồng.”
“Xin tuân mệnh.”
Hồ Thất Nãi cung kính trả lời, khi đáp lại lệnh của Hồ Mẫu, Hồ Thất Nãi không hề có chút do dự nào.
Đồng thời, Hồ Mẫu lại quay sang nói với tôi: “Được rồi, trời cũng đã tối, cậu sớm trở về nghỉ ngơi đi!”
Lời vừa dứt, mọi người liền cảm nhận được khí tức của Hồ Mẫu bắt đầu tiêu tán.
Chắc Hồ Mẫu sắp phải rời đi rồi.
Nhìn thấy thế, tôi và Hồ Thất Nãi lần lượt chắp tay, nói:
“Cung tiễn Thánh Mẫu…”
Nói xong, luồng khí tức cường đại kia bắt đầu từ từ biến mất trong cơ thể của Hồ Lục Gia.
Sau khi Hồ Lục Gia hít một hơi thật sâu, ông ấy đã tỉnh lại.
“Anh Sáu, Thánh Mẫu bảo hai chúng ta sau này cùng đi theo tiểu Kim Đồng. Bảo vệ cậu ấy.”
Hồ Lục Gia nghe xong liền gật đầu, nói: “Được, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ đi cùng với cậu ấy.”
Nói rồi, ông ấy còn chắp tay với tôi.
Tôi cũng không dám chậm chễ, vội vàng chắp tay đáp lại:
“Được Hồ Lục Gia và Thất Nãi bảo vệ là vinh hạnh của vãn bối. Sau này vãn bối phải làm phiền tới hai người rồi.” Tôi nói chuyện rất khách khí.
Hồ Lục Gia cùng Hồ Thất Nãi tuy rằng nghe theo lệnh của Hồ Mẫu, nhưng thấy tôi khách khí như vậy, cũng khiến cho họ giữ không ít thể diện.
Cả hai người đều xua tay, Hồ Lục Gia nói thẳng:
“Không sao, không sao, sự an nguy của cậu liên quan đến thể diện của cả Hồ tộc ta. Nên mà, nên mà.”
Nghe đến đó, tôi cũng không tiếp tục khách sáo nữa.
Mà bắt đầu nói sang vấn đề khác: “Đúng rồi, Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi, dạo này Hồ Mỹ có khỏe không?”
Mặc dù lúc mới gặp nhau, cô hồ ly nhỏ này rất ghét tôi, oán giận chúng tôi đã thiêu thi thể của cha cô ấy, khiến cô ấy không thể chôn cha mình ở thánh địa của núi Núi Hồ.
Tuy nhiên, đó chỉ là hiểu lầm thôi.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
Vượt qua bao cuộc sinh tử và trở nên thân thiết với nhau.
Thất Nãi nghe thế, mỉm cười rồi trả lời:
“Tiểu Mỹ vẫn khoẻ lắm, từ lúc cậu bị bắt, con bé đã được triệu hồi về núi Hồ.
Con bé mang trong mình huyết mạch của hoả hồ, lại được Thánh Mẫu đích thân dạy bảo.
Tương lai, con bé sẽ trở thành thủ lĩnh của núi Hồ chúng ta đấy.”
Hoá ra là như vậy, Hồ Mỹ đã trở về núi Hồ rồi.
Chần chờ một chút, tôi không tiếp tục hỏi về Hồ Mỹ nữa.
Chỉ nói với Hồ Lục Gia cùng Hồ Thất Nãi: “Hồ Lục Gia, Thất Nãi, bây giờ cũng đã muộn rồi, hay mọi người trở về lò hoả táng với tôi đi?”
Bọn họ đều gật đầu, không nói nhiều lời.
Sau đó, ba người chúng tôi trực tiếp rời khỏi miếu Thành Hoàng.
Chúng tôi đi thẳng tới hướng lò hỏa táng, tôi đã nói cho Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi nghe về kế hoạch hành động khái quát của chúng tôi.
Đồng thời, tôi cũng kể cho họ nghe về tình cảnh hiện tại của mình.
Có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Nhưng Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi lại không để ý.
Họ chỉ trả lời một câu rất đơn giản, nếu có người nào muốn đụng đến tôi, trước hết phải bước qua xác của hai người họ đã.
Khi về tới lò hỏa táng, tôi sắp xếp để họ ở hai căn phòng liền kề nhau.
Sau đó tôi trở về nhà một mình.
Chỉ còn vài tiếng nữa là sẽ tới bình minh.
Hiện giờ, tôi cũng khá buồn ngủ, cho nên tôi đã nằm trên giường và hít một hơi thật sâu.
Tiếp đó, tôi liền chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, lúc tôi thức giấc đã là 11 giờ trưa.
Ra khỏi phòng, tôi thấy lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đang ngồi chơi cờ ở ngoài phòng khách.
Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi thì đứng ở hai bên cạnh.
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh đã biết được lý do Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi tới đây.
Hơn nữa, mọi người cũng quen biết nhau từ lâu nên cũng không xa lạ gì.
Lúc này, thấy tôi đã tỉnh dậy, họ lần lượt lên tiếng chào tôi.
“Lão Đinh, cậu dậy rồi à!”
“Thấy chú ngủ ngon quá, nên tôi không gọi chú dậy ăn sáng nữa…”
Lão Phong và Từ Lâm Tĩnh lần lượt lên tiếng.
Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi cũng khẽ gật đầu.
Tôi bật cười đáp lại: “Không có việc gì.”
Nói rồi, tôi đi xuống tầng dưới.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, rồi hỏi về tung tích của Mộ Dung Ngôn.
Tôi cũng chẳng giấu họ, mà nói thẳng sự thật.
Tôi cũng báo cho bọn họ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tới núi Cửu Tiêu tìm Bạch Nguyệt chân nhân.
Mấy người lão Phong nghe xong đều có vẻ hơi khiếp sợ.
Bọn họ cũng chẳng có nhiều hiểu biết về Mộ Dung Ngôn.
Nghe chuyện của Quỷ Minh, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà thôi, chỉ chốc lát sau họ đã bình tĩnh trở lại.
Còn về kế hoạch của tôi, chẳng ai có ý kiến gì cả.
Cũng giống như những gì Mộ Dung Ngôn đã nói, Đạo môn suy yếu đã quá lâu.
Hiện giờ muốn thắng được ba tà giáo, ngăn cản yêu ma của sáu vực, thì chỉ có thể đoàn kết tất cả các lực lượng lại.
Như vậy mới có thể chống lại được mọi yêu tà từ bốn phương.
…
Sau đó, lão Tần Gia liền gọi chúng tôi tới ăn cơm.
Trong bữa ăn, ông ấy còn giết hai con gà để mời Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi.
Hai lão hồ ly này chỉ thích gà sống mà thôi.
Còn mấy món khác thì sao? Họ còn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Trong lúc dùng bữa…
Lão Tần Gia hỏi chúng tôi còn ở lại đây mấy ngày.
Không phải lão Tần Gia muốn đuổi chúng tôi đi, mà vì ông ấy biết, chúng tôi chắc chắn sẽ phải rời đi.
Nghe đến đó, mọi người đều nhìn về phía tôi.
Tôi bèn trả lời là một ngày nữa, sau một ngày nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị rời khỏi nơi này.