Đây chẳng khác nào là con dao hai lưỡi, một khi có được tài nguyên, Quỷ Minh sẽ trỗi dậy.
Vô số vong hồn sẽ tạo thành quỷ quân, tất nhiên họ có thể chống lại ba tà giáo.
Nhưng sau khi chuyện này qua đi, Đạo môn cùng Hồ tộc bất lấy gì để đối đầu với Quỷ Minh đây?
Rốt cuộc, sự tồn tại của Quỷ Minh ngay từ ban đầu đã không được cho phép.
Những người đã chết không được phép ở lại nhân gian.
Giờ phút này, Bạch Nguyệt chân nhân lại tiếp tục trầm mặc.
Thấy Bạch Nguyệt chân nhân lo lắng, do dự, không thể quyết định được.
Tôi khẽ nhíu mày, cuối cùng vỗ ngực nói:
“Tiền bối, về chuyện này thì người cứ yên tâm.
Quỷ Minh không phải là một tổ chức tà ác, giống như chúng ta, họ cũng chỉ muốn đánh bại ba tà giáo này.
Vãn bối xin lấy tính mạng mình ra để đảm bảo, sau khi ba tà giáo kia bị tiêu diệt, Quỷ Minh sẽ lập tức giải tán toàn bộ quỷ quân.”
****
Giọng nói của tôi vừa vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.
Thế mà tôi lại dám lấy cả tính mạng của mình ra để đảm bảo.
Từ Lâm Tĩnh cũng chen vào một câu: “Chú Đinh, chú điên rồi à.
Quỷ Minh không phải thế lực do chú kiểm doát, làm sao chú lại dám lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo chứ?”
“Đúng vậy lão Đinh, cậu mau thu hồi lại câu vừa rồi đi.”
“Xuất mã à, cậu là đệ tử của Hồ tộc ta.
Nhất định không thể lấy cả mạng mình ra để đảm bảo đâu.”
Chúng tôi đều là những người tu hành, nên vô cùng tin tưởng vào luật nhân quả.
Bình thường, chẳng có ai dám đảm bảo một cách tuỳ tiện như thế.
Càng không bao giờ lấy mạng người ra để đảm bảo.
Lời này vừa thốt ra, một khi giao dịch thành công, trên đầu tôi chẳng khác nào sẽ gánh một khoản nợ nhân quả.
Chuyện này nghe có vẻ mơ hồ, nhưng là một người đã từng đi tới âm phủ, tôi hiểu rất rõ.
Trông có vẻ như hư vô nhưng thực ra nó lại có thật.
Mỗi người, một khi đã gieo “nhân” thì “quả” nhất định sẽ tới.
Nếu cuối cùng lời hứa của tôi không thể thực hiện được, cái mạng nhỏ này của tôi, chắc chắn cũng khó giữ.
Bởi vậy, lão Phong và những người khác mới không muốn tôi lấy mạng mình ra để đảm bảo.
Nhưng tôi lại xua tay:
“Không có việc gì đâu, tôi tin tưởng Mộ Dung Ngôn.
Tôi cũng tin vào Quỷ Minh.”
Bạch Nguyệt chân nhân nghe thấy thế, liền đưa mắt nhìn về phía tôi.
Cuối cùng, ông ấy mới lên tiếng:
“Được, vì chúng sinh trong thiên hạ, Đinh tiểu hữu lại dám dùng cả mạng mình để bảo đảm.
Vậy Minh chủ như tôi còn có thể nói được gì đây?
Bần đạo đồng ý với cậu.”
Bạch Nguyệt chân nhân vừa dứt lời, các vị trưởng lão đứng phía sau không khỏi lo lắng.
“Chưởng môn, không được đâu!”
“Chưởng môn, sao ngài có thể đồng ý với điều kiện này chứ?”
“Chưởng môn…”
Tuy nhiên, Bạch Nguyệt chân nhân lại giơ tay lên:
“Đừng nói nữa, ý tôi đã quyết như vậy rồi.
Lập tức triệu tập một hội nghị cấp cao của Đạo môn.
Nhanh chóng xác định mối quan hệ ba bên, rồi mau mau hành động.”
Bạch Nguyệt chân nhân là người có quyền uy tuyệt đối, các vị trưởng lão đứng phía sau, sau khi bị mắng đều khẽ thở dài.
Sau đó, họ lần lượt chắp tay, miệng đáp “vâng”.
Tôi chỉ mỉm cười đứng dậy, rồi cúi người một cái thật sâu với Bạch Nguyệt chân nhân.
Trước mắt tất cả chúng sinh trong thiên hạ, Bạch Nguyệt chân nhân lại có lòng dũng cảm và trách nhiệm như vậy, không câu nệ tiểu tiết.
(Không câu nệ tiểu tiết 不拘小节: không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt, vặt vãnh, và không bị chúng cản tở, cản bước và chần chừ, lo lắng.)
Khó trách ông ấy lại có thể trở thành Minh chủ của Đạo môn.
“Đinh tiểu hữu, cậu hãy nghỉ ngơi một lát.
Lát nữa, chúng ta sẽ cùng chưởng môn các phái xác lập mối quan hệ liên minh.”
“Xin nghe theo lệnh của tiền bối.” Tôi lại chắp tay.
Bạch Nguyệt chân nhân xoay người rời đi trong chốc lát.
Tôi và mọi người thì ở lại nơi này.
Lão Phong và những người khác vẫn còn đang trách tôi, họ cằn nhằn chuyện tôi dám lấy mạng mình ra để đảm bảo.
Tôi chỉ mỉm cười chứ không nói gì nhiều.
Hiện giờ phong ấn sáu vực đã sắp bị phá, tôi còn quan tâm tới mạng mình làm gì?
Một khi phong ấn sáu vực bị mở ra, vạn vật sinh linh trên thế giới này sẽ gặp nạn.
Nếu có thể thúc đẩy lần liên minh này, đừng nói đến tính mạng của một mình tôi, cho dù có trả giá gấp 10 lần cũng đáng.
Bởi vì, nếu không làm như vậy, chúng tôi thực sự rất khó có được cơ hội chiến thắng.
Ba tà giáo mà hợp nhất, Đạo môn căn bản không thể ngăn cản bọn chúng.
Chỉ là do hiện tại đám Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt còn đang bận rộn với chuyện phong ấn, không rảnh để ý tới Đạo môn mà thôi.
Đến khi bọn chúng rảnh tay, Đạo môn đã suy yếu của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt chỉ trong một giây.
Khoảng chừng 2 tiếng đồng hồ sau, những bệ đá dựng trận pháp được chuyển vào bên trọng chính điện.
Giống như lần chúng tôi ở trong Tam Kiếm Tông, chỉ trong chốc lát, chúng tôi có thể liên hệ được với chưởng môn các phái thông qua những bệ đá này.
Cửa lớn đóng chặt, xung quanh được dán đầy bùa chú.
Bạch Nguyệt chân nhân lúc này cũng đã quay trở lại.
Chúng tôi đợi thêm 10 phút nữa thì hội nghị cấp cao cũng bắt đầu.
Tôi đã từng tham gia hội nghị này một lần, cho nên chẳng có mấy ngạc nhiên.
Nhưng lão Phong và Từ Lâm Tĩnh lại là đầu tiên tham gia vào hội nghị thế này, họ kinh ngạc ngó nghiêng khắp những bệ đá kỳ lạ ở xung quanh, cùng những con bù nhìn vặn vẹo đó.
Cuối cùng, khi Từ Lâm Tĩnh nghe được giọng nói của chưởng môn phái Mao Sơn, Liệt Hoả chân nhân, cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Còn vô thức hô một tiếng “sư phụ”.
Bù nhìn hình người nọ đang đứng trên bệ đá của phái Mao Sơn cũng quay người lại, nhìn về phía Từ Lâm Tĩnh.
Nhưng trong cuộc họp như vậy, Liệt Hoả chân nhân cũng không tiện nói nhiều.
Chẳng bao lâu sau, hội nghị đã đi vào trọng tâm.