Thế nhưng tôi chỉ cười ngượng vài tiếng, không lộ rõ vui mừng hay bất cứ cảm xúc nào.
“Cái đó, cái đó, một khi đã như vậy….
Trước mắt, anh cứ sắp xếp cho các anh em một chút, tiếp sau đây vẫn còn rất nhiều vị đạo hữu đang tới nơi này.”
Tôi cũng sắp xếp một chút.
Lịch Thiên nghe tôi nói như vậy, trực tiếp xoay người lại, nói: “Chúng bay đâu, cảnh gác bốn phía.”
“Tuân mệnh Phần chủ.”
Mấy trăm u hồn đồng loạt lên tiếng, sau đó cơ thể họ loé lên, hoá thành từng luồng sương đen, tản ra khắp bốn hướng xung quanh.
Cũng vào lúc mấy trăm u hồn kia cùng biến mất, cánh của của Vạn Bảo Môn đột nhiên mở ra, có mấy vị tiền bối lớn tuổi bước ra.
Trong đó, dẫn đầu chính là chưởng môn Bác Uyên của phái Thanh Thành, Trường Uyên chân nhân.
Xung quanh ông ấy có người tôi nhận ra, có người không.
Những người tôi nhận ra bao gồm Vũ Hòa đạo trưởng của phái Nga Mi, Thái Huyền đạo trưởng của phái Cản Thi, Tinh Nguyệt chân nhân của phái Thanh Thành, đại trưởng lão Phi Hà chân nhân của phái Võ Đang.
Những người còn lại thì tôi không biết, nhưng thông qua đạo bào trên người họ, tôi cũng có thể nhận ra chút ít.
Bọn họ lần lượt là người của Kỳ Liên Giáo, Thiếu Lâm Tự, nhà họ Âu Dương của Lục Liễu Trang cùng với nhà họ Cơ.
Sau khi những vị trưởng lão kia xuất hiện, họ lần lượt đi về hướng Lịch Thiên đang đứng.
“Lịch đạo hữu đến đây, mà chúng tôi không thể tiếp đón từ xa.” Trường Uyên chân nhân dẫn đầu nhóm trưởng lão, nhanh chóng mở rời.
Lịch Thiên liền chắp tay: “Khách sáo, khách sáo rồi, tại hạ chỉ theo lệnh mà tới nơi này thôi.”
“Lịch đạo hữu, mời vào bên trong!” Trường Uyên chân nhân bày ra động tác mời.
Nhưng Lịch Thiên lại đứng yên không nhúc nhích: “Quan Chủ ở đâu, Lịch Thiên tôi sẽ ở đó!”
Nói rồi, anh ta lại chắp tay với tôi.
Rất hiển nhiên, Lịch Thiên đang nâng cao thân phận của tôi lên.
Mấy người Trường Uyên chân nhân lúc này cũng liếc mắt nhìn thấy tôi.
“Đinh tiểu hữu cũng tới rồi sao.
Mau, mau, mời tiểu hữu vào bên trong.
Vừa đúng lúc chúng tôi cũng đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Nghe đến đó, trong lòng tôi không khỏi cười khổ.
Xem ra, ý tưởng tiếp tục làm người vô hình của tôi không hiện được nữa rồi.
Tôi bèn chắp tay, đáp: “Vãn bối xin tuân mệnh.”
Tôi vừa dứt lời, Trường Uyên chân nhân vẫn làm ra tư thế mời, mời chúng tôi bước vào trong.
Tôi cũng không rề rà nữa, mà liền dẫn theo mấy người lão Phong bước vào Vạn Bảo Môn.
Nhưng lão Phong, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh lại từ chối, họ nói mình sẽ không bước vào trong đó.
Bởi vì, những người có thể trực tiếp tiến vào trong đó, đều là các vị trưởng lão, tiền bối và những người có địa vị cao.
Mấy đệ tử bình thường đều chỉ có thể ở bên ngoài canh gác.
Dù sao thì Vạn Bảo Môn cũng chỉ có một đại sảnh và mấy gian phòng mà thôi.
Cũng không thể chứa được nhiều người như vậy.
Tôi là đại diện của Quỷ Minh, đồng thời cũng là đặc sứ của núi Hồ, đương nhiên tôi có thể bước vào trong đó.
Sau đó, theo như lời mời của Trường Uyên chân nhân…
Tôi dẫn theo Lịch Thiên, trước mắt bao nhiêu người ở đây, trực tiếp bước vào bên trong cánh cửa của Vạn Bảo Môn.
Nơi đây chính là trung tâm chỉ huy tạm thời.
Các vị trưởng lão, chưởng môn các phái đều tụ họp tại nơi này, để thảo luận về kế hoạch tấn công phù hợp nhất.
Sau khi người đã tới đông đủ, chúng tôi sẽ lập tức tiến vào trong rừng Tử Vong, khởi xướng cuộc tổng tấn công vào trụ sở chính của Nhật Nguyệt Giáo.
Mà tôi bước vào đây, ngoài mục đích “Tránh đầu sóng ngọn gió”, còn để nắm giữa tin tức cùng các tư liệu.
Từ đó hiểu được cách triển khai và sắp xếp của giới cao tầng…
*****
Với sự xuất hiện của Lịch Thiên, thân phận của tôi đã bị bại lộ.
Hiện giờ, tôi đã không phải hạng vô danh tiểu tốt, hèn mọn như nhiều năm trước nữa.
Hiện tại, tôi cũng có chút danh tiếng trong Đạo môn và giang hồ rồi.
Tuy nhiên, sự nổi tiếng này lại khiến tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Bị mọi người chú ý, kỳ thật cũng không được tốt như trong tưởng tượng của tôi.
Giờ phút này, tôi đi theo Trường Uyên chân nhân và các vị trưởng lão khác, tiến vào trong Vạn Bảo Môn.
Chúng tôi thẳng tiến tới sảnh chính của Vạn Bảo Môn, ở nơi đây có một cái sa bàn rất lớn.
Phía trên sa bàn đã được đánh dấu rất nhiều.
Tôi vừa mới tiền vào sảnh, đã bị sa bàn này hấp dẫn.
Trường Uyên chân nhân thấy tôi nhìn chằm chằm vào sa bàn, bình thản mỉm cười: “Đinh tiểu hữu, lần này hành động này, Đạo môn ta tất nhiên sẽ thành công.”
Nghe Trường Uyên chân nhân nói một cách tự tin như vậy, tôi không kìm được mà hỏi lại một câu: “Tiền bối, vì sao ngài lại chắc chắn như vậy?”
Trường Uyên chân nhân mỉm cười, chỉ vào chiếc sa bàn cạnh tôi và Lịch Thiên:
“Đinh tiểu hữu, Lịch đạo hữu.
Hai người nhìn nơi này đi, vị trí này, đây chính là trụ sở chính của Tà giáo Mắt Quỷ…”
Nói rồi, ông ấy chỉ vào vị trí giữa sa bàn.
Vị trí này nằm ở nơi ba ngọn núi hội tụ, xét về vị trí địa lý, đây là nơi dễ thủ khó công.
(Dễ thủ khó công: dễ phòng thủ, khó tấn công.)
Tôi không nói gì cả, chỉ tiếp tục lắng nghe.
“Mặc dù trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt nhìn có vẻ như chỗ yếu hiểm, dễ thủ khó công.
Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm ra một đường mòn.
Thông qua đường mòn này, chúng ta có thể đi đường vòng ra phía sau trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt.
Cũng chính là vị trí này.
Chỉ cần thành công, chúng ta sẽ hợp lực tiêu diệt bọn chúng.
Mục đích tập kích bất ngờ của chúng ta cũng sẽ đạt được…”
Trường Uyên chân nhân vừa nói vừa chỉ tay vào một vị trí địa lý trên sa bàn, những địa hình nguy hiểm cũng được ông ấy nhắc tới một lần.
Tôi đứng một bên nghe, kỳ thật nghe qua rất đơn giản.
Chỉ cần lặng lẽ đi vòng ra phía sau trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt, sau đó nhổ cỏ tận gốc chỉ trong vòng một dao.