Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2416

Chương 2416 Chương 2416

Trên đó có đề hai chữ, Quỷ Minh.

Đồng thời, những làn sương đen cũng bắt đầu trào ra từ khắp mọi nơi…

******

Gió lạnh đột nhiên ập tới, từ bốn phương tám hướng, bất chợt nổi lên một cơn lốc xoáy.

Gió lốc lạnh thấu xương, khiến nhiều vị đồng đạo đứng xung quanh đều cảm thấy không thoải mái.

Sau giây phút kiếp đảm, họ nhịn không được mà lùi lại phía sau vài bước.

Khoảnh khắc ấy, một lá cờ đen lớn rơi xuống đất.

Trên lá cờ đen có một dòng chữ màu đỏ, gồm hai từ “Quỷ Minh”.

Mọi người đột nhiên mở to mắt, cờ xí của Quỷ Minh đã tới, vậy người của Quỷ Minh cũng đã tới rồi.

(Cờ xí: cờ dùng để đón rước, trang trí trong các dịp lễ lớn, hoặc là cờ của tướng súy trong thời phong kiến.)

Ngay sau đó, những âm thanh “ô ô” ngừng vang lên, sương đen tràn ra từ khắp mọi phía, giống như thuỷ triều ập tới.

Nếu mở Thiên Nhãn ra, hẳn là có thể nhìn thấy từng bóng u hồn.

Họ đang đến đây với tốc độ rất nhanh.

Trong nháy mắt, sương mù đen tụ tập trước cửa của Vạn Bảo Môn.

Cuối cùng, chỉ thấy những đốm sáng tối màu lập loè giữa làn sương đen.

Những bóng người dần xuất hiện với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Họ có cả nam lẫn nữ, trên người mặc bộ đồ màu đen thuần.

Trong nháy mắt, mấy trăm người đồng loạt xuất hiện.

Đồng thời, phía trước làn sương đen ấy cũng có một bóng người khác hiện ra.

Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, người này ngoảnh đầu nhìn lại.

Trông người này khoảng 30 tuổi, phong độ hiên ngang, đẹp trai hơn người.

Ngay khi người đàn ông này vừa xuất hiện, anh ta đã bộc phát ra một luồng hơi thở cường đại, khiến người khác không thể coi thường.

Đồng thời, người đàn ông cũng cất lời trước cửa Vạn Bảo Môn:

“Bổn tọa là chủ nhân của Lưỡng Hồ Vạn Nhân Phần, Lịch Thiên.

Nay theo mệnh Minh chủ mà tới đây.

Xin chào các vị.”

Nói xong, người đàn ông nọ chắp tay.

Những lời anh ta vừa nói ra, lại khiến rất nhiều tu sĩ ở đây không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.

Thậm chí, có một người còn kinh ngạc vô cùng, hô hấp dồn dập.

“Cái, cái gì, anh ta thế, thế mà lại là chủ nhân của Lưỡng Hồ Vạn Nhân Phần sao?”

“Trời đất ạ! Đó chính là nơi cấm địa của người sống đấy, không ngờ được anh ta lại chính là chủ nhân của nơi ấy.”

“Vạn Nhân Phần (cũng tương tự như mồ chôn tập thể), thật là một cái tên đáng sợ!”

“Thật không ngờ được! Nơi cấm địa khiến người sống không dám lại gần như Vạn Nhân Phần, thế mà cũng là thuộc địa của Quỷ Minh.”

“…”

Đang lúc các vị đồng đạo thảo luận sôi nổi, ánh mắt của người đàn ông kia đột nhiên quét qua phía tôi.

Sắc mặt người nọ khẽ thay đổi, rồi bước thẳng về phía tôi đang đứng.

“Phần chủ (chủ nhân của ngôi mộ) đang bước về phía chúng ta sao?”

“Chết tiệt, chủ nhân của Vạn Nhân Phần lại bước về phía chúng ra, anh ta có ý gì chứ?”

“Anh Mã, anh cũng là người Lưỡng Hồ mà, có phải anh đã đắc tội với anh ta hay không?”

“Anh Trương, anh đùa kiểu gì thế, tôi làm sao dám, làm sao có thể đắc tội với vị Phần chủ kia chứ?”

“…”

Mấy vị đồng đạo đứng gần tôi không ngừng bàn tán.

Bởi vì, mọi người chỉ vừa mới tiếp xúc với những thành viên trong Quỷ Minh, cho nên vẫn còn hơi khiếp sợ.

Tôi không biết rõ người tên Lịch Thiên này lắm, nhưng nơi tên Lưỡng Hồ kia thực sự rất nổi tiếng.

Đó là nơi người sống chớ gần, bất kể ai dám đột nhập vào Vạn Nhân Phần, nhất là vào buổi tối, vậy thì chẳng khác nào đang tự sát.

Ngay khi các vị đồng đạo đang chú ý tới Lịch Thiên, Lịch Thiên lại đột nhiên dừng bước.

Anh ta bất chợt nói với tôi, người đang đứng sau các vị đồng đạo khác: “Ti chức Lịch Thiên, xin gặp mắt Quan Chủ.”

Chỉ một câu Quan Chủ này, đã làm cho tất cả mọi người ở đây đều âm thầm sửng sốt.

“Quan Chủ”, câu này có nghĩa gì?

Hơn nữa, người có thể khiến Lịch Thiên cúi đầu, gọi một tiếng Quan Chủ, rốt cuộc là ai?

Rất nhiều người đều nhìn về phía này.

Mấy người vốn dĩ chẳng nổi bật như chúng tôi, lập tức bại lộ trước mắt họ.

“Ấy! Trông người kia có hơi quen quen!”

“Kia không phải là Phong Tuyết Hàn sao? Chàng trai bên cạnh cậu ta là ai?”

“Chết tiệt, đó, đó là Đinh Phàm.”

“Cái gì, Đinh Phàm ư?”

“Là cái người đã sống sót mà chạy khỏi đảo Mắt Quỷ, trước đó mấy ngày lại còn đả thương đám yêu tà của Nhật Nguyệt Giáo tại Tam Kiếm Tông ấy hả?”

“Không sai, chính là anh ta.

Nghe nói, lần liên minh này, anh ta cũng là người đứng ra làm trung gian.”

“Trời ạ, thế mà tôi lại không hề chú ý gì tới anh ấy.”

“Cậu chàng này có sức mạnh hết sức kỳ lạ. Năm ấy trong trận chiến ở hang Bạch Cốt, đạo khí trên người cậu ấy có tới bảy màu, cùng phóng ra 5 loại linh lực thuộc tính, thật là đáng sợ vô cùng…”

“Cậu ta, hiện tại cậu ta có thân phận như thế nào? Sao lại khiến Lịch Thiên phải tự xưng một tiếng ti chức?”

“…”

Đột nhiên, cuộc thảo luận lại bắt đầu.

Nhưng với tư cách là trung tâm của dư luận, tôi lại có vẻ rất bối rối.

Tuy nhiên, nhìn thấy Lịch Thiên vẫn còn đang ôm quyền chờ đợi, tôi vội vàng trả lời lại một câu: “Anh Lịch khách sáo quá, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao anh lại gọi tôi là Quan Chủ chứ?”

Lịch Thiên nghe tôi đáp như vậy, thản nhiên mỉm cười: “Có phải Quan Chủ đang nắm giữ Quỷ Minh lệnh không?”

Đúng là Quỷ Minh lệnh đang nằm trong tay tôi.

Chẳng lẽ, bởi vì nguyên nhân này mà anh ta gọi tôi là Quan Chủ ư?

Nghĩ như vậy, tôi khẽ gật đầu. “Không sai, Quỷ Minh lệnh đúng là đang ở chỗ tôi.”

“Vậy thì ti chức gọi không sai đâu.

Ti chức phụng mệnh đến nay, ngày sau xin nghe theo mệnh lệnh của Quan Chủ.

Lịch Thiên lại lần nữa lên tiếng.

Chỉ với một câu này, địa vị của tôi trong lòng các vị đồng đạo có mặt ở đây đã được nâng cao đáng kể.

Nhiều người đã nhìn tôi với ánh mắt khác trước.

Bình Luận (0)
Comment