Nước mắt của cô ấy đã rơi ướt cả áo của tôi, tôi cũng cảm nhận được địa vị của mình trong lòng Dương Tuyết.
Thế nhưng, cả đời này, tôi không thể nào tiếp nhận được tấm lòng của Dương Tuyết.
Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh thấy thế thì khẽ thở dài.
Cô ấy biết tôi và Mộ Dung Ngôn đã ở bên nhau.
Dương Tuyết - người bạn thân thiết nhất của cô ấy, đã không còn hy vọng nào nữa.
Nhưng lúc này, Từ Lâm Tĩnh vẫn đi tới phía sau lưng Dương Tuyết.
“Được rồi, chị Tuyết, chú Đinh chưa chết đâu, còn sống tốt lắm.”
“Đừng khóc, lát nữa lớp trang điểm bị nhòe ra sẽ khó coi lắm.” Tôi ngại ngùng lên tiếng.
Dương Tuyết cũng hiểu rõ được tình hình xung quanh, lúc này mới chịu thu hồi cảm xúc, rời khỏi lồng ngực của tôi.
Nhưng nước mắt của cô ấy vẫn tiếp tục chảy xuống cằm.
Cô ấy nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập sự yêu thương.
Vốn dĩ, mối quan hệ trước đây của chúng tôi, về cơ bản đã nói rất rõ ràng.
Tuy nhiên, tình cảm lại là thứ rất kỳ lạ
Bạn càng muốn quên, bạn lại càng không thể quên được
Bạn càng muốn trốn tránh, lại càng không thể trốn tránh được.
Dương Tuyết biết trong lòng tôi đã có bóng hình của người khác, nhưng vẫn không thể kìm lòng được mà yêu tôi.
Đặc biệt là trong mấy năm tôi mất tích, cảm xúc bị dồn nén lại càng khiến cô ấy đau khổ.
Cô ấy chỉ có thể không ngừng bế quan luyện công.
Trong lúc bế quan luyện công, cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đến khi trở nên cường đại rồi sẽ đi cứu tôi.
Cho dù chúng tôi không thể ở bên cạnh nhau, nhưng cô ấy vẫn muốn làm điều gì đó cho tôi.
Một cô gái như vậy, thực sự rất hiếm có.
Chỉ là tôi không có khả năng nhân bản mình lên, mà quan điểm tình yêu của tôi lại là một lòng một dạ với một người đến già.
Cho nên, cả đời này, tôi không thể nào ở bên cô ấy được.
“Anh, anh trốn về như thế nào vậy?”
Dương Tuyết vừa khóc, lại vừa cười rồi lau nước mắt của mình.
“Nói ra thì rất dài, mấy năm nay, cô có khỏe không?”
Dương Tuyết vừa cười vừa khóc, liên tục gật đầu:
“Có, tu vi của tôi đã tăng lên rất nhiều.
Mấy ngày trước đây, tôi đã đột phá lên cảnh giới Đạo Tông trung kỳ.
Có thể, có thể anh còn chẳng phải là đối thủ của tôi đâu…”
Lúc này, Dương Tuyết đắc ý mở miệng.
Hai năm trước, trước khi tôi rời đi…
Dương Tuyết là người có tu vi thấp nhất trong ba người chúng tôi, bao gồm tôi, lão Phong và Dương Tuyết.
Nhưng không ngờ tới, hiện tại tu vi của cô ấy đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông trung kỳ rồi.
Tốc độ tu luyện này, có thể nói là rất đáng kinh ngạc.
Đương nhiên, động lực thôi thúc cô ấy không ngừng tiến về phía trước và tiến bộ chính là đưa tôi trở về.
Điều này đã khiến tiềm năng của Dương Tuyết bùng nổ.
Hơn nữa, cùng với sự nổi tiếng của phái Võ Đang, họ có vô số tài nguyên và tiên dược.
Dương Tuyết vốn là người đã rất thông minh, dưới sự nỗ lực, chuyện tu vi cô ấy tăng lên cũng là điều tất yếu.
Thế nhưng khi nghe Dương Tuyết nói ra những lời này, lão Phong lại kinh ngạc không thôi.
Bởi vì lão Phong cũng chỉ mới tới cảnh giới Đạo Tông sơ kỳ mà thôi.
Còn Từ Lâm Tĩnh lại đột nhiên trợn trắng cả mắt:
“Chị Tuyết, chị sai rồi.
Cái tên biến thái này đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, trên người lại có thêm linh lực thuộc tính tám màu nữa.”
Lời này vừa nói ra, cả người Dương Tuyết đã choáng váng.
“Cái gì? Đinh, Đinh Phàm đã tới cảnh giới Đạo Tôn rồi sao? Còn có linh lực tám màu ư?”
Dương Tuyết hoàn toàn choáng váng, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một tên quái vật vậy.
Cô ấy đã trả giá biết bao nhiêu để nâng cao tu vi của mình trong hai năm qua.
Cô ấy biết rất rõ điều đó, thậm chí còn quyết tâm bế quan tu luyện.
Chính là cái dạng nếu không đột phá sẽ quyết bế quan đến chết.
Vốn dĩ, ở tuổi này mà đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông trung kỳ, đã là một người rất mạnh mẽ rồi.
Nếu chúng tôi gặp lại nhau, cô ấy có thể lợi hại hơn tôi, có thể bảo vệ và làm chút gì đó cho tôi.
Nhưng hôm nay, khi thực sự gặp lại tôi, cô ấy lại hoàn toàn bị đả kích.
Dương Tuyết không chỉ không lợi hại hơn tôi, mà thậm chí, còn kém tôi một khoảng rất xa.
27 tuổi, tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Loại tài năng này thật đáng sợ, đúng làm trăm năm khó gặp.
Tôi lại cười ngượng nghịu:
“Đó, đó là may mắn, may mắn thôi.
Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Dương Tuyết, mọi người đã tới đây lâu chưa?”
Tôi đổi chủ đề để làm dịu bầu không khí ở đây một chút.
Dương Tuyết hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng tôi quả thực là một kẻ "biến thái".
Về mặt tu luyện, tôi thật đúng là một tên yêu nghiệt.
Cho nên, cô ấy cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều nữa.
Chỉ cần tôi có thể trở về, Dương Tuyết đã thấy yên tâm rồi.
Cô ấy lau khô nước mắt, tiếp tục nói:
“Vừa đến được khoảng một tiếng đồng hồ.
Tôi nghe nói, hôm nay, các đệ tử tinh anh nhất của các môn phái trong thiên hạ đều sẽ tụ hội ở nơi này.
Đồng thời, Quỷ Minh và Hồ tộc cũng sẽ cử người tới đây hỗ trợ.
Một khi nhiệm vụ chặt đầu này thành công, cục diện của Đạo môn chúng tôi sẽ được thay đổi rất nhiều.”
Nghe đến đó, mọi người đều gật gù.
Nhưng cũng vào ngay lúc này, một cơn gió lạnh bỗng nhiên đánh úp lại.
Khí âm hàn lập tức tràn ngập khắp bốn phương.
“Không ổn, có âm hồn lệ quỷ xuất hiện.”
“Chuẩn bị chiến đấu.”
“Yêu nghiệt nào mà lại dám làm càn ở nơi này.”
“…”
Trong lúc nhất thời, đệ tử của các phái lập tức cảnh giác hẳn lên.
Tuy nhiên, chỉ ngay sau đó, một vị trưởng lão của phái Thanh Thành lại lên tiếng: “Các vị chớ hoảng sợ, đây là người của chúng ta, Quỷ Minh tới rồi…”
Lời này vừa dứt, một lá cờ đen từ trên trời bay xuống, cắm thẳng trên mặt đất.
Lá cờ đen bay phất phới trước mặt mọi người.