Nhưng sau khi mọi người xuống xe, lại nhận ra mình đang đứng trước của một Đạo quan.
Đạo quan này có tên là Vạn Bảo Môn.
Mà nơi này rõ ràng là ở trên núi.
Chung quanh có rừng cây cao chót vót, tôi không biết mình đang ở đâu.
Rất nhiều đệ tử của Đạo môn đã tề tựu xung quanh nơi này.
Phái Võ Đang, phái Nga Mi, phái Thiếu Lâm, phái Thanh Thành,…
Tôi thấy có mấy vị đồng đạo cũng có quen biết với các đệ tử của Cửu Tiêu Quan.
Mọi người lần lượt chào hỏi nhau, nhưng tôi lại nhận ra, trong mắt tất cả các vị đồng đạo ở đây đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Tôi không nói gì với bọn họ cả, chỉ lẳng lặng quan sát mọi người.
Lúc này, vị đạo trưởng dẫn đoàn chúng tôi đột nhiên lên tiếng: “Chúng đệ tử nghe lệnh.”
Các đệ tử của Cửu Tiêu Quan vừa nghe được lời này, không ai dám chậm trễ mà lần lượt đứng về phía trước.
Họ đồng loạt chắp tay với vị trưởng lão nọ, nói: “Đệ tử có mặt.”
Vị trưởng lão kia nhìn lướt qua xung quanh, ông ấy đứng lên phía trước, tiếp tục nói:
“Nhận mệnh lệnh của chưởng môn - Minh chủ, chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn.
Hôm nay, chúng ta tới đây để kết hợp với các môn phái.
Thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.
Sắp tới, chúng ta sẽ cùng nhau tấn công thẳng vào trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt, mọi người có sợ hãi không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
“Cái gì? Trụ sở chính của Tà giáo Nhật Nguyệt ư?”
“Trời ơi, thế mà tôi lại được tấn công vào trụ sở chính của tà giáo Nhật Nguyệt.”
“Tôi đã bảo mà, lần hành động này sẽ không thể đơn giản như vậy được.”
“Ha ha ha, tôi biết ngay mà, đây chắc chắn là một động thái lớn, nhưng không ngờ được nó lại lớn tới cỡ này.”
“Tôi đã sớm nhịn hết nổi rồi, có thể được lựa chọn chung với các vị sư huynh đệ, tôi thật vinh dự!”
“…”
Chúng đệ tử của Cửu Tiêu Quan liên tục lên tiếng, sau khi kinh ngạc, mỗi một người đều lộ ra sự phấn kích và khao khát.
Rốt cuộc họ cũng hiểu được mục đích của lần xuống núi này rồi.
Thật ra đây là một lần hành động lớn.
Sở dĩ phải giữ bí mật như vậy, thực chất là để lần tấn công này sẽ trở nên bất ngờ, và chúng tôi có thể tập kích vào trụ sở chính của Nhật Nguyệt Giáo, khiến chúng trở tay không kịp…
*****
Mãi cho đến khi các vị đồng đạo tới được Vạn Bảo Môn, mọi người mới biết được mục đích của chuyến đi này.
Hiện giờ, mỗi một đệ tử của Cửu Tiêu Quan đều vô cùng hưng phấn.
Làm một người trừ tà, chỉ khi chúng tôi chiến đấu với yêu ma quỷ quái thỉ mới có được vinh quang.
Đối với chúng tôi mà nói, đây chính là Thánh chiến.
Đây là sứ mệnh của mỗi một người trong số chúng tôi.
Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà chết.
Từ khi chúng tôi nhập Đạo, bái sư, trên vai mỗi một chúng tôi đều đã gánh trách nhiệm nặng nề.
Sau một thời gian thảo luận, vị trưởng lão của Cửu Tiêu Quan lại lên tiếng: “Chúng đệ tử, sau đây mọi người không thể ầm ĩ nữa, hãy yên tĩnh chờ đợi sự sắp xếp.”
“Đệ tử tuân mệnh.”
Các vị đệ tử của Cửu Tiêu Quan đồng loại hô vang.
Sau đó, vị trưởng lão của Cửu Tiêu Quan đã trực tiếp tiến vào bên trong Vạn Bảo Môn.
Những vị đệ tử của các phái thì ngồi chờ ở bên ngoài.
Lúc này, các đệ tử của Cửu Tiêu Quan bắt đầu lục tục đi tìm những đạo hữu mình quen biết để nói chuyện phiếm.
“Anh Lý, phái Thanh Thành các anh tới từ khi nào vậy?”
“Chu sư muội, đã lâu không gặp.”
“Lục sư huynh, nghe nói anh sắp đột phá rồi, anh đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ chưa?”
“Mã sư tỷ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi…”
“…”
Các vị đồng đạo đều đã tụm năm tụm ba, ngồi bên nhau nói chuyện phiếm.
Tôi, lão Phong, Từ Lâm Tĩnh cùng với Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi, đeo ba lô đứng cạnh nhau, im lặng trong một góc.
Bởi vì lúc này trời đã tối, chúng tôi lại chẳng có gì nổi bật, cho nên cũng chẳng có ai chú ý tới mấy người chúng tôi.
Mà tôi thì lại đang quan sát nơi các đệ tử phái Võ Đang tụ tập cách đó không xa.
Đã hơn 2 năm rồi, tôi chưa gặp lại Dương Tuyết, trước đó tôi không thể liên lạc được với cô ấy.
Nghe Từ Lâm Tĩnh nói, Dương Tuyết đang bế quan luyện công.
Cũng không biết lần này cô ấy có đến hay không.
Đang lúc tôi đánh giá nơi đệ tử phái Võ Đang đứng, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau xe.
“Đinh Phàm.”
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng tôi khẽ run lên.
Cả người tôi chậm rãi quay lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, trong bóng đêm, có một cô gái thanh tú đang đứng đó.
Cô gái này mặc một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy thướt tha.
Trên tay cô ấy cầm trường kiếm, có thần thái hơn người.
Người này chẳng phải ai khác, chính là Dương Tuyết.
“Tuyết sư tỷ.” Từ Lâm Tĩnh kích động lên tiếng.
Lão Phong nhìn thoáng qua, không nói gì.
Mà tôi và Dương Tuyết lại ngơ ngác nhìn nhau.
Vốn dĩ trong lòng tôi cũng có mấy lời muốn nói, sau tất cả, cô ấy vẫn là người bạn tốt của tôi, hơn nữa còn là một người bạn có chút đặc biệt.
Nhưng hiện tại, khi gặp nhau, tôi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Ấy vậy mà lúc này, Dương Tuyết đứng ở phía đối diện, đôi mắt lại đỏ hoe.
Hơi thở của cô ấy cũng trở nên dồn dập.
Hiển nhiên, cô ấy đang rất kích động, cảm xúc cũng đang có sự thay đổi rất lớn.
“Dương Tuyết…”
Tôi cất tiếng gọi tên cô ấy, giọng nói còn mang theo sự khàn khàn.
“Anh có biết, mấy năm nay tôi nhớ anh thế nào không?”
Nói rồi, Dương Tuyết chạy về phía tôi.
Cô ấy cũng trực tiếp rúc vào trong lòng tôi.
Cả người tôi chợt ngây ra, đôi tay trở nên cứng đờ, căn bản không biết để tay chỗ nào mới tốt.
Mà Dương Tuyết lại phát ra âm thanh “hu hu hu”.
Áp lực dồn nén suốt 2 năm qua, cuối cùng cũng đã được giải phóng.