“Vậy cô mau nói đi, rừng Tử Vong rốt cuộc là nơi như thế nào?” Tôi vội hỏi lại.
Hồ Lục Gia cùng Hồ Thất Nãi cũng phải nhìn về phía Từ Lâm Tĩnh.
Sau đó, từ Từ Lâm Tĩnh mới nói tiếp:
“Nghe nói, nơi đó nằm sâu trong dãy núi Vũ Di.
Nơi đó, có một rừng cây có thể giết người.
Trong khu rừng đó, có rất nhiều loài cây đã thành yêu.
Không một sinh vật sống nào có thể tự do ra vào nơi ấy.
Phàm là những người tiến vào nơi ấy, gần như đều chẳng còn mạng mà đi ra.
Nhưng sự thật có phải như vậy hay không, thì tôi cũng không biết.
Tuy nhiên, nơi có thể sử dụng hai chữ “Tử Vong” làm tên, hẳn cũng là nơi nguy hiểm.”
Từ Lâm Tĩnh không biết quá nhiều về nơi này, nhưng chỉ qua đôi ba câu vừa rồi cũng đủ để chúng tôi cảm nhận được nguy hiểm.
Thế nhưng, cho dù có nguy hiểm thế nào, chúng tôi cũng bắt buộc phải tiến vào rừng Tử Vong.
Tuy nhiên, tôi thực sự không thể ngờ được, trụ sở chính của Nhật Nguyệt Giáo lại được đặt trong một khu rừng già bí ẩn như vậy.
Tuy rằng nguy hiểm, nhưng đổi góc độ khác để suy nghĩ một chút.
Nếu lần tập kích bất ngờ này thành công, chúng tôi có thể tóm gọn được cả trụ sở chính của được Nhật Nguyệt Giáo chỉ trong một lưới.
Nếu xô đổ người đứng đầu của Nhật Nguyệt Giáo, toàn bộ Nhật Nguyệt Giáo sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.
Tới lúc ấy, chúng tôi sẽ từ từ tiêu diệt các cứ điểm nhỏ của Nhật Nguyệt Giáo ở khắp mọi nơi.
Như thế, tình hình của Đạo môn chúng tôi sẽ được cải thiện hơn rất nhiều.
Vào ngày nhận được tin tức này, các phái trong thiên hạ đều lục tục hành động.
Thế nhưng, đệ tử các phái lại không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi một môn phái, đều cử ra những đội đệ tử ưu tú nhất của mình.
Cũng có môn phái đã dốc toàn bộ lực lượng.
Còn về phần đệ tử được các phái điều động, cũng có sự liên quan nhất định đến hoàn cảnh và địa vị của họ.
Những điều này đã được ban lãnh đạo của Đạo môn sắp xếp thỏa đáng từ lâu rồi.
Khi còn ở Tam Kiếm Tông, Kiếm đạo trưởng đã từng nhắc tới động thái lớn của Đạo môn, hiện tại họ đã bắt đầu hành động thật rồi.
Lần hành động này, Đạo môn đã bí mật lên kế hoạch trong khoảng một năm.
Chỉ là phía Đạo môn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, hiện giờ, núi Hồ và Quỷ Minh đã gia nhập vào liên minh, là lúc thời cơ cũng đã chín muồi.
Hiện nay đệ tử của các tông phái đều lục tục xuống núi, ngoại trừ các vị trưởng lão và chưởng môn ra, các đệ tử cấp dưới đều không biết mục đích thực sự của hành động lần này.
Hơn nữa, mọi thông tin liên lạc đều được giám sát chặt chẽ.
Mục đích là để duy trì sự bí mật tuyệt đối.
Cùng lúc đó, các đệ tử tinh anh của Cửu Tiêu Quan cũng nhanh chóng tập hợp lại.
Lần này, đích thân Minh chủ của Đạo minh, Bạch Nguyệt chân nhân sẽ dẫn dắt mọi người.
Tổng cộng có 101 đệ tử xuống núi.
Hơn nữa, khi chúng tôi xuống núi đã là lúc nửa đêm.
Mấy người chúng tôi đương nhiên đã nhận được thông báo từ trước.
Cho nên chúng tôi đã theo họ xuống núi từ sớm.
Vì để che giấu tai mắt của người khác, hơn một trăm người này được chia thành từng nhóm nhỏ, lần lượt xuống núi.
Họ rời khỏi núi Cửu Tiêu qua những phương tiện giao thông khác nhau, những phương hướng khác nhau.
Sở dĩ phải làm như vậy, chính là gây rối loạn cho gián điệp của đám tà giáo đang âm thầm ẩn núp trong bóng tối.
Mà Nhật Nguyệt Giáo, cùng đám Mắt Quỷ đương nhiên cũng đã nhận được tin tức.
Bởi vì đệ tử của các phía đã lục tục xuống núi, nhưng mục đích xuống núi thì đám tà giáo lại không sao biết được.
Hơn nữa, bọn chúng còn phát hiện ra…
Sau khi đệ tử của các phái xuống núi, mục tiêu dường như cũng không rõ ràng, bởi họ phân tản ra khắp bốn phương tám hướng, ra trời Nam biển Bắc.
Nhưng bọn chúng lại không hề chú ý tới.
Cho dù là đi theo hướng nào, cuối cùng, đệ tử của các phái cũng tập trung tại một nơi tên là Vạn Bảo Môn, nằm trong dãy núi Vũ Di.
Cửu Tiêu Quan cách dãy núi Vũ Di cũng không quá xa.
Hành trình đã được sắp xếp sẵn, sau khi xuống núi, chúng tôi trực tiếp bước lên một chiếc xe bus được che chắn kín mít.
Ở trên xe, chúng tôi bị nghiêm cấm nói chuyện.
Tất cả các loại thiết bị điện tử, thậm chí đến cả bùa chú và ấn triện đều phải nộp lên để kiểm soát.
Thậm chí, chúng tôi còn không được kéo rèm che lên để nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Tuy rằng các đệ tử ngồi trên xe đều cảm thấy bối rối.
Nhưng họ cũng cảm nhận được không khí của trận đại chiến, ai nấy đều rất căng thẳng.
Đây rõ ràng là một động thái lớn, làm như vậy cũng là vì sợ tin tức sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
Trong lòng bọn họ đều đang đoán xem mục đích của lần hành động này là gì.
Mặc dù những người ngồi ở hàng ghế sau là chúng tôi đã sớm biết được mọi chuyện, nhưng giờ phút này chúng tôi đều nhắm mắt chờ đợi trận đại chiến ập đến.
Sau nhiều khúc quanh, dọc đường chúng tôi phải dừng lại rất nhiều lần trên những đoạn đường cao tốc xa lạ.
Chúng tôi hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Khoảng chừng sau một ngày hai đêm, chúng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, xe đang đi vào đường núi, bởi vì con đường này rất xóc này, lại còn gập ghềnh.
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng “kít kít”, chiếc xe xóc này cuối cùng cũng dừng lại.
Sau đó, chỉ nhìn thấy vị trưởng lão dẫn đội chúng tôi đang ngồi ở hàng ghế phía trước bắt đầu đứng lên, rồi ông ấy quay lại, nói với mấy người chúng tôi ngồi ở phía sau:
“Chúng đệ tử nghe lệnh, toàn bộ xuống xe.”
Các đệ tử Cửu Tiêu Quan ngồi trên xe nghe được mệnh lệnh này không ai dám chậm trễ.
Mọi người lần lượt đứng dậy, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Đây đều là những đệ tử tài giỏi nhất của Cửu Tiêu Quan, họ không hề cẩu thả một chút nào.