Anh ta nhảy thẳng vào giữa trận chiến, âm khí bùng nổ, máu bắn khắp nơi.
Đám yêu đồ xung quanh gần như không dám tới gần Lịch Thiên.
Còn những vị tuấn kiệt của các phái cùng thế hệ với tôi, sau hai năm không gặp, tu vi của họ đều đã tăng cao.
Sức mạnh mà mỗi một người thể hiện ra, đều vô cùng mạnh mẽ.
Không những chém giết quyết đoán, mà mỗi người đều thể hiện những nét riêng của mình.
Mọi người đều dùng chính hành động của mình để chứng minh.
Bọn họ đều là những người trừ tà đủ tư cách bảo vệ nhân gian giới, bảo vệ Đạo trong thời đại mạt pháp này.
Đương nhiên, những vị chưởng môn của các phái cũng là những người “biến thái” siêu cấp.
Bọn họ đều là những vị tiền bối nổi danh trên giang hồ từ lâu.
Hiện giờ, họ cùng liên thủ giết địch, đám yêu đồ bình thường kia căn bản không phải đối thủ của các vị tiền bối.
Họ vừa ra tay, người ngã ngựa đổ, thi thể nằm la liệt khắp nơi.
Tuy rằng, tại Nguyệt Cung có rất nhiều yêu đồ tụ tập, nhưng lại chẳng có mấy tên có có sức chiến đấu cao.
Chỉ có ba tên đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, trong có có một tên đã tới cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.
Những tên còn lại tuy cũng đạt tới cảnh giới Đạo Tông, những sức chiến đấu lại yếu đến chẳng đáng để tôi đặt vào tầm mắt.
Phi Hồng chân nhân, chưởng môn của phái Võ Đang chỉ vừa mới ra tay, đã thể hiện được kiếm pháp tài ba của mình.
Giang hồ truyền tai nhau rằng: Trường kiếm bay qua cầu vồng và mây trắng, giống như tiên nhân bay qua nhân gian.
Câu thơ này chính là ám chỉ chưởng môn của phái Võ Đang, Phi Hồng chân nhân.
(Chữ Phi Hồng (飞虹) trong đạo danh của Phi Hồng chân nhân cũng có nghĩa là cầu vồng.)
Trường kiếm của Phi Hồng chân nhân vừa bay ra, cả người ông ấy dường như cũng hóa thành kiếm, sắc bén vô cùng, giống như thần tiên đang bay.
Ánh kiếm lóe lên, từ trên trời phóng thẳng xuống.
Ánh kiếm kia chỉ thẳng vào tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo có tu vi Đạo Tôn trung kỳ.
Tên yêu đồ nọ, có yêu nguyên là một con tê tê.
Toàn bộ cơ thể của gã được bao phủ bởi một lớp vảy dày đặc, sức phòng thủ của gã cũng mạnh kinh người.
Nhưng đối mặt với Phi Hồng chân nhân, gã cũng chỉ có thể nuốt hận.
Một tiếng nổ “Oanh” vang lên.
Một nhát kiếm của Phi Hồng chân nhân chém xuống, chỉ nháy mắt, đã đục một lỗ trên người tên yêu đồ kia.
Tên yêu đồ có sức chiến đấu mạnh nhất của Nguyệt Cung, thế mà lại chẳng thể địch nổi một nhát kiếm của Phi Hồng chân nhân…
*****
Chỉ một đường kiếm này, nhưng nháy mắt đã nâng cao tinh thần của các thành viên trong Đạo minh.
Vô số đồng đạo đồng thanh hét lên:
“Ha ha ha, thắng rồi!”
“Nhật Nguyệt Giáo chỉ là lũ thua cuộc, xuống địa ngục đi…”
“Phi Hồng chân nhân thật hùng mạnh!”
“Phi Hồng chân nhân xin nhận của tôi một lạy…”
“…”
Giờ phút này, trên mặt ai nấy đều hiện rõ nụ cười.
Cung điện đầu tiên của Nhật Nguyệt Giáo thực sự chẳng có sức chiến đấu gì cả.
Bởi vì, những tên có sức chiến đấu mạnh nhất đã liên tiếp bị giết chết.
Đám yêu đồ của Nguyệt Cung bắt đầu tục lục rút lui lên núi.
Vốn dĩ có tới mấy trăm tên yêu đồ cùng rút lui về phía sau.
Nhưng trong lúc nhất thời, chúng lại bị chúng tôi giết đến trở tay không kịp, trên đường rút lui, có ít nhất 200 tên yêu đồ đã bị giết chết.
Dọc theo đường đi, xác chết nằm la liệt.
Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ cả ngọn núi Nhật Nguyệt.
Cả Thần Điện Nguyệt Cung đã bị nhuộm đỏ bằng máu tươi.
Bức tượng mặt trăng trong Nguyệt Cung đã bị một số đệ tử của phái Cản Thi đập vỡ.
Về phần chúng tôi, mặc dù phía sau chúng tôi vẫn còn rất nhiều tên yêu đạo khác…
Nhưng đám này đều là mấy tên yêu đồ còn chưa hoàn toàn đến giai đoạn thứ ba của yêu hoá, tu vi của chúng cũng không cao.
Hồ tộc và một số vị tán tu cũng đang ở phía sau chúng tôi.
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Tam Gia, họ vừa đánh vừa lui lên núi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, chúng tôi hoàn toàn không gặp vấn đề gì cả, hơn nữa, hậu phương của chúng tôi còn được bảo vệ.
Sau khi chúng tôi đánh bại Nguyệt Cung trên núi Nhật Nguyệt, chúng tôi tiếp tục tiến thẳng lên đỉnh núi, đó là “Nhật Cung”.
Căn cứ theo tin tức tình báo, đám đầu não của Nhật Nguyệt Giáo đều ở trong Thần Điện Nhật Nguyệt.
Cho nên, càng lên cao, chúng tôi sẽ càng gặp phải những tên yêu đồ có sức chiến đấu mạnh hơn.
Xuyên suốt một đường chiến đấu, chúng tôi không gặp quá nhiều cản trở.
Cho nên, khoảng chừng nửa tiếng sau, chúng tôi đã lên tới tòa cung điện thứ hai.
“Nhật Cung”.
Cung điện ở đây nguy nga lộng lẫy, toàn bộ được bao phủ bởi một lớp sơn màu vàng kim.
Dường như, nơi này đường dùng vàng thật để xây dựng, phía trên cung điện còn có một mặt trời rất tròn.
Cho dù bây giờ đang là ban đêm, nó vẫn tỏa ra nhiệt lượng đỏ rực.
Nhưng ngoại trừ sự khác biệt trong cung điện ra, phía trước Nhật Cung này, cũng có mấy trăm tên yêu đồ đang đứng đó.
Xung quanh đám yêu đồ này được phủ một luồng khí tức cường đại, số lượng yêu đạo ở đây cũng nhiều hơn so với Nguyệt Cung.
Hơn nữa, trong số những tên này, tôi chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhận ra được mấy kẻ thù cũ từ ngày xưa.
Đó là Thánh Nữ và Thánh Tử của Nhật Nguyệt Giáo, Lăng Thiên và Thấm Tuyết.
Hai người đó đứng phía trước mấy trăm tên yêu đồ, sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng.
Ánh mắt của chúng quét qua phía chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở trên người tôi.
Đồng thời, tôi cũng nghe chất giọng lạnh lùng của Thánh Nữ Nhật Nguyệt Giáo vang lên:
“Đinh Phàm, không ngờ tới mạng mày lại lớn như thế.
Thế mà mày có thể chạy ra khỏi đảo Mắt Quỷ…”
Bên trong giọng nói ấy, còn mang theo sát ý nồng đậm, như muốn xuyên qua da thịt.
Thấy đối phương chỉ đích danh tên cúng cơm của mình, tôi cũng không hề trốn tránh.