“Ở đâu, ở đâu?”
“Mau mau, gõ vang chuông cảnh báo đi…”
“…”
Bóng người qua lại không ngừng, chuông cảnh báo rất nhanh đã bị gõ vang.
“Đông, đông, đông, đông…”
Toàn bộ Núi Nhật Nguyệt lúc này đã trở nên ồn ào, náo động không ngừng.
Đám yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trái lại, phía bên này tuy rằng chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng vẫn hơi bối rối.
Rốt cuộc, một khi đã tiến vào núi Nhật Nguyệt thì chuyện bị bại lộ là điều tất nhiên.
Tuy nhiên, khi thực sự bị phát hiện, trên mặt chúng tôi đều không khỏi ngưng trọng.
“Chết tiệt, để tôi giết cái gã đã báo tin kia!”
Một vị đệ tử của Tử Vân Tông đột nhiên lên tiếng, sau đó cậu ta định xoay người, đi giết tên yêu đồ đã truyền tin kia.
Nhưng Thanh Diệp chân nhân - Tông chủ của Tử Vân Tông, lại lập tức quát lớn:
“Quay lại ngay, chỉ là một tên sai vặt có gì đáng chú ý chứ?
Mục tiêu của chúng ta là đám cao tầng cùng Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo kia kìa.”
Vị đệ tử của Tử Vân Tông vừa bị quát thì sắc mặt trầm xuống, đáp lại một câu: “Xin nghe lời sư phụ, là do đệ tử lỗ mãng rồi.”
Mà Bạch Nguyệt chân nhân đang đi phía trước, lúc này cũng lập tức đưa ra mệnh lệnh mới:
“Các vị đạo hữu các phái, không cần chú ý đến đám lâu la kia, tiếp tục đánh thẳng lên Thần Điện Nhật Nguyệt.”
“Tuân mệnh Minh chủ.”
Các đồng đạo bên dưới đồng thanh đáp lại.
Sau đó, chúng tôi vẫn tiếp tục chạy về phía đỉnh núi với tốc độ cực nhanh.
Bây giờ chúng tôi không ngại gây ồn ào nữa, vì dù sao cũng đã bị lộ rồi.
Mỗi người đều tăng tốc nhanh hơn, lao thẳng lên con đường dẫn tới đỉnh núi.
Mà trên núi, cũng có rất nhiều yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt.
Giờ phút này, bọn chúng bị kinh động nên cũng lần lượt chạy ra con đường nhỏ để ngăn cản chúng tôi.
Nhưng điều đầu tiên chúng phải đối mặt là hàng trăm quỷ tu.
Những quỷ tu này vô cùng hung tàn, chém giết cũng rất thẳng tay.
Ngay khi đám yêu đồ kia vừa mới xuất hiện, đã bị mấy trăm quỷ tu giết sạch.
Thậm chí, lúc ban đầu chúng tôi còn chẳng cần động thủ.
Khi chúng tôi đi ngang qua, chỉ còn lại những khối thi thể sau khi đã hoá yêu.
Tuy nhiên, thời gian dần dần trôi qua, trên đỉnh núi Nhật Nguyệt, đám yêu đồ của tà giáo Nhật nguyệt cũng càng ngày càng nhiều.
Càng lúc, cũng càng có nhiều kẻ mạnh hơn.
Khí tức Yêu Năng tràn ngập cả bầu trời, dường như đã bao phủ toàn bộ cả núi Nhật Nguyệt.
Loại khí tức này, đối với chúng tôi mà nói, vô cùng áp lực.
Nhưng đối với đám yêu đồ của Nhật Nguyệt giáo mà nói, lại là thứ cực kỳ bổ dưỡng.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, không gì có thể ngăn cản chúng tôi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã lên tới núi Nhật Nguyệt, gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên trên núi.
Nó chính là Nguyệt Cung, cũng là một trong ba cung điện trên núi Nhật Nguyệt, bao gồm: Nguyệt Cung, Nhật Cung, Nhật Nguyệt Cung.
Nguyệt Cung là một kiến trúc nguy nga, toàn bộ cung điện được sơn màu bạc, bên trên đỉnh điện có một vầng trăng khuyết màu bạc.
Phía trước có một quảng trường rộng lớn.
Tuy nhiên, vào lúc này, hàng trăm tên yêu đồ đã tập trung tại quảng trường lớn.
Đám yêu đồ kia về cơ bản đều đã hoá yêu, với đủ mọi loại hình dáng.
Tất cả bọn chúng đều đang ở hình thái dã thú, trên cơ thể mỗi một tên đều bộc phát ra hơi thở nồng đậm của Yêu Năng.
Chúng đang lấy tư thế cực kỳ thận trọng để bảo vệ Nguyệt Cung.
Nếu muốn lên núi, chúng tôi nhất định phải phá được hàng phòng tuyến ở nơi này.
Đồng thời, ở phía sau chúng tôi, mấy trăm tên yêu đồ cũng bắt đầu đánh tới.
Tuy nhiên, chúng tôi lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Dù khó khăn hay nguy hiểm đến đâu, chúng tôi cũng nhất định phải phá tan nơi này.
Chỉ nghe thấy chưởng môn các phái cầm chặt kiếm sắt, đồng loạt gầm lên: “Giết!”
Trong phút chốc, toàn bộ các tu sĩ của liên minh đã liều chết xông lên.
Lúc này, mỗi một người đều phát ra những tiếng la hét điên cuồng.
“Giết!”
“A a!”
“Thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma……”
“Vì Đạo môn.”
“…”
Vô số tiếng gầm thét vang lên.
Tôi ở giữa đám đông, cũng ngay lập tức xong thẳng ra ngoài.
Lão Phong cùng Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi, Lịch Thiên và những người khác đứng gần tôi…
Mỗi một người đã thể hiện hết được sức mạnh của mình.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm người đã nhảy vào cuộc giao tranh.
Đây cũng trực tiếp biến thành một cuộc đại chiến của hàng ngàn người.
Đủ các loại đạo pháp, phù triện cũng không khiến cuộc chiến trở nên gián đoạn.
Tiếng gầm của đám yêu đồ vang lên, cũng không ngừng gia tăng.
Tôi xung phong lao lên cùng những người khác, đồng thời cũng đối mặt với tên yêu đồ đầu tiên.
Đó là một tên yêu đồ đầu sói thân người.
Chỉ nghe thấy tên này gầm lên một tiếng như tiếng sói, rồi mở chiếc miệng to như chậu máu của mình ra, định lao tới cắn tôi.
Tôi nhớ trước đây, Thánh Tôn của tà giáo Nhật Nguyệt cũng có yên nguyên là sói.
Hôm nay, khi chúng tôi đối mặt một lần nữa, tên này đã chẳng là cái thá gì.
“Hừ!”
Sau một tiếng hừ lạnh, thanh kiếm Thái Nguyên trong tay tôi vung ra.
“Vèo”.
Ánh kiếm chợt lóe, tên yêu đồ có yêu nguyên là sói kia đã lập tức bị kiếm khí của tôi đâm vào người, chết ngay tại chỗ.
Ở một bên khác, lão Phong cũng liên tục sử dụng Bảo Kính Tử Kim của mình.
“Vèo vèo vèo.”
Ánh sáng từ bảo kính quét quanh, giết chết đám yêu đồ của Nhật Nguyệt giáo ở bên cạnh, khiến không một tên nào dám tới gần cậu ấy.
Dương Tuyết thì liên tục một tay dùng bùa chú, một tay khác thì dùng thuật ngự phù.
Từng chiêu đánh thẳng vào đám yêu đồ của Nhật Nguyệt Giáo, phải nói chúng chết rất thảm thiết.
Lại nhắc tới người tên Lịch Thiên của Quỷ Minh kia, anh ta khá đáng sợ.
Anh ta có tu vi cực cao, tuy lúc này chưa bày ra toàn bộ năng lực của mình, thế mà đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ rồi.