Mà tôi cũng lẩn mình vào trong đám đông.
Chúng đồng đạo như hoá thành thuỷ triều, tràn vào núi Nhật Nguyệt.
Bởi vì đây là một đòn tấn công bất ngờ nên mọi người không hề la hét, hay gào lên một cách ngốc nghếch.
Mỗi người vẫn duy trì sự trầm mặc, nhưng lại nắm chặt trường kiếm trong tay.
Những vị quỷ tu và dã tiên của Hồ tộc đi phía trước đã đối đầu với đám lính canh trước núi Nhật Nguyệt.
Mấy ngày nay, đám này mặc dù vẫn luôn trông coi và tuần tra quanh khu vực núi Nhật Nguyệt, nhưng kỳ thật lại làm rất qua loa.
Bởi vì chúng đã an nhàn quá lâu, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khẩn cấp nào.
Căn bản chúng sẽ không thể lường trước được, Đạo môn sẽ đột nhiên tấn công tới nơi này.
Trước mặt chúng tôi vốn dĩ có một tòa tháp canh.
Trên đó có 3 tên yêu đồ đang canh gác.
Nhưng nào ngờ bọn chúng căn bản không hề quan tâm tới việc canh gác, mà còn đang chơi đấu địa chủ trên tháp canh.
“Một con ba này!” Một tên đàn ông cao gầy lên tiếng.
“Tôi chặn này!” Một tên mập khác vừa ra bài vừa nói.
“Mẹ kiếp, lão nhị, con mẹ mày có ý gì đấy?
Ông đây ra một con ba, mày vẫn còn định chặn ông à? Ông có phải địa chủ quái đâu.”
Tên cao gầy có vẻ hơi tức giận.
“Đại ca, anh quan tâm em ra bài thế nào làm gì.”
Tên mập mạp không đồng ý với lời của tên gầy.
“Á à, tao nói thế mà mày vẫn còn không phục, đúng không?”
Tên cao gầy có chút tức giận, đang muốn “giao lưu” với đối phương vài câu.
Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một tiếng “roẹt”.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo ập đến, một thanh kiếm sắt đâm thẳng vào cơ thể gã mập mạp.
Máu tươi lập tức trào ra.
Tên cao gầy cùng một tên mặt trắng ngồi ngay bên cạnh đều kinh hãi rú lên: “Lão nhị!”
Ngay sau đó, chúng nhìn thấy mấy cái đầu người ló ra.
Đó là những quỷ tu đang tản ra những luồng khí âm hàn và sát khí.
“Các người là ai…”Gã mập mạp kinh ngạc nói.
Nhưng trước khi gã kịp nói thêm bất cứ điều gì, những quỷ tu kia đã đồng loạt ra tay.
Trong lúc nhất thời, máu tươi văng ra khắp nơi, ba gã yêu đạo canh tháp đã bị giết chết chỉ trong tích tắc.
Sau khi dọn sạch tháp canh nọ, một quỷ tu liền phất tay ra hiệu với những người đứng phía dưới.
Lịch Thiên đứng bên cạnh tôi thấy thế, lập tức nói với chưởng môn của các phái: “Xong rồi.”
“Chúng đệ tử phái Võ Đang nghe lệnh. Giết!”
“Chúng đệ tử phái Thanh Thành nghe lệnh, xông vào…”
“…”
Trong vài giây phút ngắn ngủi, chưởng môn các phái lần lượt ra lệnh.
Chớp mắt một cái, đệ tử các phái không ngừng được phái đi.
Bởi vì tất cả lính canh đều bị giết nên chúng tôi cũng dễ dàng lao đến chân núi Nhật Nguyệt.
Núi Nhật Nguyệt này kỳ thật cũng không lớn lắm, nhưng chắc chắn cũng không nhỏ.
Đó cũng không phải là dãy núi liền kề nhau, mà là một ngọn núi đơn độc.
Nhưng chung quanh đó lại có rất nhiều tòa nhà.
Nó giống như một thị trấn nhỏ ven núi, dựa lưng vào núi mà xây nên.
Tuy nhiên, bây giờ đang là ban đêm, xung quanh không có quá nhiều yêu đồ đi lại.
Vừa xông vào chân núi, chúng tôi đã nhìn thấy một đội tuần tra của đám yêu đồ tà giáo Nhật Nguyệt.
Nhìn thấy chúng tôi, đám này không khỏi giật mình.
Bọn chúng vô thức hỏi: “Ai đấy?”
Trước khi những vị chưởng môn ở xung quanh kịp động thủ, Lịch Thiên đi bên cạnh tôi đã hừ lạnh một tiếng.
Anh ta giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Trong phút chốc, những cơn gió lạnh nổi lên từ bốn phía.
Gió lạnh biến thành một lưỡi kiếm gió, sau vài tiếng “vèo vèo vèo”, lưỡi kiếm kia phóng thẳng vào đám yêu đồ.
“A, a…”
Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mấy tên yêu đạo đang đi tuần tra đã trực tiếp ngã xuống vũng máu.
Chúng đồng đạo không hề để ý đến chuyện này, mà xông thẳng về phía đỉnh núi Nhật Nguyệt.
Nhiệm vụ mà chúng tôi đang chấp hành chính là chém rơi đầu não của tà giáo Nhật Nguyệt, giết đám lâu la nhỏ bé này chẳng có tác dụng gì.
Người chúng tôi cần giết là nhân vật lớn của Nhật Nguyệt Giáo, cũng chính là tên đầu não của Nhật Nguyệt Giáo.
Mà kẻ ấy, tất nhiên là đang ở trong Thần Điện trên đỉnh núi của Nhật Nguyệt Giáo kia rồi.
Bởi vậy, mục tiêu của chúng tôi rất rõ ràng, tiến thẳng đến Thần Điện bên trên đỉnh núi.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không được như mong đợi.
Dù lúc này trời đã khuya, các chốt tuần tra và canh gác đều đã bị chúng tôi dọn sạch…
Nhưng khi chúng tôi vừa tiến lên đỉnh núi, vẫn bị bại lộ…
*****
Vì để tiến hành tấn công bất ngờ, nên mỗi một người đều duy trì im lặng.
Nếu có thể không phát ra âm thanh, mọi người sẽ tuyệt đối không tạo rất bất cứ âm thanh nào.
Nhưng nào ngờ, vừa mới tới chân núi, hành tung của chúng tôi đã bị bại lộ.
Trong một căn nhà đá dưới chân núi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại có một tên yêu đồ chui ra.
Khoảnh khắc gã nhìn thấy thi thể của những tên yêu đồ khác nằm la liệt trên mặt đất, cùng với đạo sĩ các phái đang không ngừng lao về phía đỉnh núi, cả người gã đều run sợ.
Nhưng phản ứng của tên yêu đồ này cũng rất nhanh.
Hơn nữa, gã còn là một đội trưởng nho nhỏ.
Nên ngay khi vừa lấy lại tinh thần, gã đã lập tức hô lớn:
“Tấn công bất ngờ, có kẻ địch tấn công bất ngờ.
Đạo sĩ của chính phái đánh tới đây rồi….”
Tên khốn này đã hét lên thì thôi đi, đáng giận hơn là tên này còn có yêu nguyên là “sư tử”.
Gã vừa gầm vừa biến về hình thái yêu hoá.
Kết quả, giọng hét của gã trở nên vô cùng lớn, y hệt như tiếng gầm của sư tử.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ núi Nhật Nguyệt đều bị kinh động.
Từ căn nhà đá dưới chân núi, từng bóng người lần lượt lao ra.
Trên đỉnh núi Nhật Nguyệt cũng vang lên những tiếng người ồn ào.
“Địch tấn công ư? Địch nào tấn cống?”
“Chính phái đánh tới sao?”