Và cùng lúc đó, tên yêu đồ ở bên cạnh cũng chuẩn bị tấn công về phía tôi, trên tay gã còn có hai thanh kiếm.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi đã có tu vi bậc này, năng lực cỡ này, căn bản không phải là người mà một tên yêu đồ mới chỉ có tu vi ở bậc Đạo Tông đỉnh phong có thể đối phó được.
Tên kia chỉ mới vung ra vài đường kiếm, đã bị tôi chém chết tươi.
“Có thể đứng lên được không?”
Tôi vươn tay ra, kéo Dương Tuyết đứng dậy.
Dương Tuyết mỉm cười, nói: “Tôi không sao đâu!”
Nói xong, cô ấy nắm lấy tay tôi và đứng lên.
“Mọi người vẫn còn ổn đấy chứ!”
Tôi nhìn về phía những người còn lại, mặc dù những người còn lại hiện giờ cũng đang bị thương.
Nhưng họ đều không sao cả, vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Tử U mỉm cười đáp lại, nói mình không sao.
Từ Lâm Tĩnh cũng trả lời tôi: “Không có việc gì.”
Phong ca gật đầu, trong giọng nói ẩn chứa sự tàn nhẫn: “Không có việc gì, bây giờ tôi mới được chém giết đã nghiền đấy.”
Thấy mọi người vẫn có thể chiến đấu tiếp, tôi bèn nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục chém giết thêm mấy hiệp đi…”
Những người còn lại đều đồng loạt gật đầu.
Kế tiếp, chúng tôi lại bắt đầu tụ khí một lần nữa, rồi lao vào giữa đám yêu đồ mà chém giết.
Lúc này đây, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, đó là giúp đỡ Phi Hồng chân nhân, giết tên một tên yêu đồ mạnh mẽ.
Một khi thành công, sức chiến đấu của phe chúng tôi lại tăng cao.
Lúc ấy, Phi Hồng chân nhân có thể rảnh tay, và chúng tôi hoàn toàn có thể lật ngược tình thế trận chiến.
Về phần lão Phong và những người khác, họ đã lao vào vòng chiến, giúp đỡ những vị đồng đạo khác đang trong cảnh khó khăn.
Tôi thi triển đạo khí, lấy tu vi đã tiếp tiệm cận Đạo Tôn đỉnh phong của mình, cùng rất nhiều loại linh lực thuộc tính có thể áp đảo người khác…
Rồi tôi trực tiếp lao vào vòng chiến đấu với Phi Hồng chân nhân cùng một tên yêu đồ khác.
Tôi vừa gia nhập vòng chiến, Phi Hồng chân nhân đã gật đầu với tôi một cái.
Tôi không nói gì, chỉ giơ kiếm lên và chém giết.
Tên yêu đồ kia có yên nguyên là một con tê giác, có năng lực phòng ngự kinh người.
Phi Hồng chân nhân được xưng là kiếm pháp vô địch, nhưng giờ phút này cũng rất khó có thể khiến tên khốn kia lay chuyển.
Tuy nhiên, hiện tại hai người chúng tôi đã cùng sát cánh, hơn nữa trên người tôi lại có nhiều loại thuộc tính có thể áp chế tên kia một cách hoàn toàn.
Tên yêu đồ này cũng bắt đầu rơi vào trạng thái bất động, mặc dù gã có được năng lực phòng thủ kinh người cũng chẳng ích gì.
Nhưng cục diện còn tiếp tục thay đổi, gã cũng chẳng thể chống cự được bao lâu.
Tên này gào thét không ngừng, trên tay gã cầm một chiếc búa lớn như sừng tê giác, rồi không ngừng múa may.
Mỗi một cú đánh của gã có thể đánh vỡ được cả một phiến đá, để lại những hố sâu trên mặt đất.
Nếu như bị một đàn này đánh trúng, dù chỉ là một chút, xương thịt cũng có thể bị đánh nát.
Nặng nhất, lục phủ ngũ tạng cũng có thể bị đập tan thành từng mảnh.
Tôi và Phi Hồng chân nhân chia ra thành hai hướng trái phải, không ngừng áp sát tấn công.
Các đòn tấn công của tôi không sắc bén bằng Phi Hồng chân nhân, sức tấn công của tôi cũng không mạnh bằng Phi Hồng chân nhân.
Nhưng tôi có thể hỗ trợ ông ấy, gây nên sức áp chế vô hình cho tên kia.
Cho dù đó là tinh thần hay thuộc tính, gã đều đã bị tôi áp đảo, khiến bản thân gã suy yếu hoàn toàn.
Trong tình huống chiến đấu như vậy, chỉ trong vòng chưa tới 30 chiêu, tôi đã đánh ra một đòn lôi điện.
Điều này khiến cho tên yêu đạo tê tê kia bị tê liệt trong một khoảng thời gian ngắn.
Đối với các vị cao thủ, nhất là với những cao thủ từ cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong mà nói…
Cho dù chỉ sơ sẩy một phần mười giây, cũng có thể gây ra sát thương chí mạng.
Con ngươi của Phi Hồng chân nhân đột nhiên co lại, ông ấy vận chuyển đạo khí, trực tiếp phóng ra một đòn mạnh nhất.
Trường kiếm bay qua cầu vồng và mây trắng, giống như tiên nhân bay qua thế gian.
Một chiêu sát thủ của Phi Hồng chân nhân giống như một tia sét, lao tới trong chớp mắt.
Tên yêu đồ kia đến cả cơ hội ngăn cản cũng không có, gã chỉ kịp nghe thấy một tiếng “vèo”.
Một kiếm này của Phi Hồng chân nhân đã lập tức xuyên thủng lồng ngực của gã.
Tên đó còn chưa kịp cảm nhận cảm giác đau đớn, trường kiếm đã xuyên thủng ngực gã.
Bên trong cơ thể của gã đã bị kiếm khí cường đại phá huỷ.
Máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, mũi của gã.
Cơ thể của gã cũng cứng đờ ra.
“Mày, mày…”
Tên kia cố gắng lắm mới nói ra được mấy chữ, nhưng ngay lúc này tôi lại bay tới.
Đâm thêm một kiếm xuống.
“Răng rắc”.
Giống như chặt một quả dưa hấu, tôi đã trực tiếp bổ đầu tên yêu đồ này thành hai nửa.
Phi Hồng chân nhân rút trường kiếm ra, nhìn xuống tên yêu đồ chết trên mặt đất.
Rồi chân nhân gật đầu với tôi: “Khá lắm, chàng trai.”
Nói xong, ông ấy không hề dừng lại, mà lại xoay người, tiếp tục giao chiến với một tên yêu đồ cường đại khác.
Tôi nhìn theo bóng lưng Phi Hồng chân nhân rời đi, cũng mỉm cười.
Rồi tôi cũng không dừng lại một giây phút nào, mà tiếp tục lao vào giữa đám yêu đồ mà chém giết.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo còn chưa ra tay, cho nên chúng tôi vẫn tuyệt đối không thể lơ là…