“Ầm vang!”
Một tiếng nổ vang xuất hiện, kiếm khí mãnh liệt cũng dâng trào ra ngoài.
Một trong những tên yêu vệ không kịp né tránh, đã lập tức bị kiếm khí đâm xuyên người, máu tươi chảy ra đầm đìa, ngã xuống đất, chết tươi.
Hai gã yêu vệ còn lại cùng Lăng Thiên nhìn thấy thế, không khỏi sợ đến mất mật.
Bọn chúng không thể ngờ được, sức mạnh của tôi lại đột nhiên tăng cao đến như vậy, chỉ một đường kiếm mà đã mạnh mẽ đến như thế.
Thế nhưng đám này cũng chẳng có cơ hội quay đầu nữa.
Chúng chỉ có thể căng da đầu mà tiếp tục đối đầu với tôi, người hiện tại đang liều mạng mà chiến đấu.
Tôi đang cố phóng ra tất cả sức mạnh của mình, trấn áp đám yêu đồ.
Bởi vì tôi đang sốt ruột, tôi nhận ra, năm người lão Phong, Dương Tuyết, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh cùng với Tử U đều đã bị dồn vào một góc.
Bọn họ đã không còn lối thoát, chỉ có thể gắng sức chống cự.
Nếu tôi còn không nhảy ra tương cứu, tôi sợ bọn họ sẽ không chống đỡ được mà phải bỏ mạng.
Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là những người bạn thân thiết của tôi.
Tôi tuyệt đối không thể, không thể để bọn họ hy sinh, tuyệt đối không thể để mặc họ bỏ mạng ở nơi này…
******
Những người bạn tốt của tôi đang rơi vào hiểm cảnh.
Họ bị dồn vào một góc tường, không thể thoát thân, cũng không có ai tới cứu giúp.
Vì nghĩ cách cứu mấy người lão Phong và Dương Tuyết, tôi không tiếc cả thân mình, thi triển ma hoá của Hỏa Thiên Công.
Giờ phút này, tôi đã ma hoá tới 50%.
Sát ý trong lòng tôi càng trở nên mãnh liệt hơn, sự khát máu trong tôi cũng tăng vọt.
Tuy nhiên, tôi vẫn biết mình muốn làm gì.
Tôi vẫn hiểu mình nên làm gì tiếp theo.
Tôi muốn cứu bạn mình, giúp họ hoá giải tình cảnh khó khăn hiện nay.
Sau hàng chục chiêu liên tiếp, tôi lại đánh ra một đòn mạnh mẽ.
Lại có thêm một tên yêu vệ bị tôi giết chết.
Bốn gã yêu đạo phải cùng sát cánh mới có thể miễn cưỡng đánh hoà với tôi.
Hiện tại, tôi đã giết chết hai tên, còn sót lại một tên yêu vệ và Lăng Thiên, hiển nhiên chúng không phải là đối thủ của tôi.
Chỉ sau ba chiêu, tôi đã đánh hai tên kia buộc phải liên tục lùi lại phía sau.
Nếu tôi muốn giết chết hai tên này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu làm như vậy sẽ tốn một chút thời gian.
Tuy nhiên, thời gian đối với tôi bây giờ là thứ vô cùng quý giá.
Đáng lẽ tôi có thể giết chết chúng, nhưng lúc này tôi lại xoay người đi.
Mấy người lão Phong và Dương Tuyết có thể bị đám yêu đồ còn lại giết chết bất cứ lúc nào.
Cho nên, sau khi đánh lui hai tên kia, tôi không tiếp tục đuổi theo truy giết đến cùng.
Mà tôi trực tiếp xoay người một cái, rồi chạy về phía mấy người nhóm Dương Tuyết, lão Phong đang bị yêu đồ áp chế.
Lúc này, toàn thân tôi như hoá thành một đạo kiếm khí.
Nơi tôi phóng qua, yêu đạo lần lượt đổ rạp xuống đất.
Mà tôi cũng nhanh chóng rơi vào tầm ngắm của tên ma bệnh mặt trắng, Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo.
Gã vừa ho khan, sắc mặt vừa trầm xuống, trong miệng lẩm bẩm một câu: Thú vị lắm.
Bởi vì tốc độ của tôi rất nhanh, nên chỉ trong nháy mắt đã đánh tới sát bên ngoài vòng chiến của mấy người nhóm lão Phong.
Lúc này, bọn họ đang bị 10 tên yêu đồ bao vây.
10 tên yêu đồ này có đủ mọi hình dáng khác nhau, tất cả đều có hình dáng nửa người nửa yêu.
Mấy người lão Phong đã rơi và thế bị động, phải gắng hết sức để giao chiến với đám yêu đồ.
Toàn thân năm người bọn họ đã dính đầy máu tươi, nhưng trong đôi mắt của bọn họ vẫn tràn ngập sự kiên định như cũ.
“Đám tu sĩ chính phái chết tiệt, hôm nay chính là ngày chết của chúng mày.”
Một tên yêu đạo đầu chó mở miệng, vừa nói xong gã đã vung móng vuốt lên.
Dương Tuyết kêu khẽ một tiếng, rồi nâng kiếm lên ngăn cản.
Nhưng căn bản là không được, vì cô ấy vừa mới giơ kiếm lên đã bị móng vuốt của tên kia chụp lấy.
Trường kiếm trong tay cô ấy cũng bị hất sang một bên.
Trong miệng Dương tuyết còn trào ra một ngụm máu tươi.
Cô ấy đã bị Yêu Năng tấn công, khiến bản thân cô ấy bị nội thương nặng.
“Dương Tuyết…”
“Tuyết sư tỷ…”
“…”
Mấy người khác thấy cảnh ấy, không những kinh ngạc mà còn muốn chạy qua đỡ Dương Tuyết.
Ấy thế mà đám yêu đồ ở xung quanh lúc này lại đánh tới, khiến cho các vị đạo hữu không thể phân thân ra được.
Hơn nữa, bây giờ cũng đang là lúc mấu chốt.
Một tên yêu đạo có đầu mèo với dáng người quyến rũ lao tới, hướng móng vuốt của ả về phía Dương Tuyết.
Nếu Dương Tuyết trúng trọn một vuốt này, chắc chắn sẽ phải xuống suối vàng.
Dương Tuyết thấy thế, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.
Thậm chí, cô ấy còn cảm thấy mình đã sắp chết đến nơi.
Trên mặt những người còn lại cũng đã lộ ra vẻ hoảng sợ tới tột cùng, bất chấp cả sự an toàn của bản thân.
Thế nhưng họ cũng không thể chạy tới tiếp viện.
Tuy nhiên, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, mọi người lại nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người bỗng nhiên lóe lên.
Khoảnh khắc móng vuốt của tên yêu đồ kia sắp đâm trúng người Dương Tuyết, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào cổ của ả ta.
Cơ thể yêu đồ run lên, trong miệng ả lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ả vội giơ hai tay lên che cổ theo bản năng.
Dương Tuyết nằm trên mặt đất, nhìn thấy một màn này thì không khỏi cả kinh.
Nhưng khi nhìn thấy rõ người ở phía sau là ai, trên mặt cô ấy lại hiện ra một nụ cười tươi:
“Đinh, Đinh Phàm…”
“Ha ha ha, lão Đinh, tới đúng lúc lắm!” Lão Phong cười to.
Những người còn lại cũng cười tươi.
Cứ như thể sự xuất hiện của tôi đã giao vào tay họ một liều thuốc an thần, khiến họ lập tức tràn đầy năng lượng.
Tôi rút trường kiếm ra, ả yêu đồ kia ngã thẳng xuống đất, chết ngay lập tức.