Giờ phút này, họ đã triển khai toàn bộ đạo hạnh của mình.
Thông qua khí tức toả ra từ người họ, tôi có thể đoán được, tu vi của họ đều đã đạt cấp Đạo Tôn đỉnh phong.
Các vị tiền bối còn lại, ví dụ như các vị tiền bối nhà họ Cơ, Thanh Diệp chân nhân, Trường Uyên chân nhân, Vô Cực đạo nhân, Tinh Nguyệt sư thái, Lịch Thiên,… đều có tu vi ở bậc Đạo Tôn trung kỳ.
Xét về sức chiến đấu cao cấp, phe chúng tôi vẫn có chút lợi thế.
Chỉ là phía đối thủ có quá nhiều cường giả bậc Đạo Tôn, đám yêu đồ còn lại cũng có sức chiến đấu mạnh hơn những người còn lại trong phe chúng tôi.
Nhìn chung, mặc dù bây giờ chúng tôi có nhiều người hơn, nhưng vẫn ở thế bất lợi như cũ…
Tên ma bệnh mặt trắng kia vẫn đứng yên không chịu nhúc nhích, trong dáng vẻ của gã như sắp chết đến nơi rồi.
Có trời mới biết tu vi của gã đã đạt tới cảnh giới nào rồi, xét cho cùng gã này cũng là Giáo chủ của Nhật Nguyệt Giáo.
Ở chỗ này, không ai dám khinh thường gã ta.
Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, 12 tên yêu vệ đã ra tay.
Bên phe chúng tôi người ngã ngựa đổ, thương vong vô cùng nặng nề.
Cuộc chiến mới bắt đầu chưa đầy ba phút.
Chưởng môn của Diệt Yêu Tông trên núi Phục Ngưu, Mạc Tà đạo trưởng, đã bị móng vuốt của một tên yêu vệ đâm vào ngực.
Mạc Tà Đạo trưởng lấy thân tuẫn Đạo.
Trái tim của ông ấy cũng bị xé thành hai nửa.
Một trưởng lão của nhà họ Cơ vì để bảo vệ cho người thừa kế của nhà họ Cơ mình, nên đã bị hai tên yêu đồ xé toạc cả hai cánh tay.
Cả người ông ấy đã dính đầy máu, chưa rõ sống chết.
Cốc chủ của thung lũng Phi Hổ cũng đã bị thương nặng, hiện giờ đang hấp hối.
Đây đều là những nhân vật nổi tiếng, danh tiếng của họ đã vang dội khắp cả Đạo môn.
Nhưng ngay khi bước vào của Thần Điện Nhật Nguyệt, họ đều đã bị thương nặng hoặc bỏ mạng khi trận chiến còn chưa bắt đầu được 3 phút.
Trong số đó, những vị tán tu và các đệ tử bình thường đã bị thương vong hơn một trăm người.
Còn tôi, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm Linh Đao, một mình đối đầu với 4 gã cao thủ có tu vi Đạo Tôn.
Trong đó, có 3 gã nằm trong số 12 tên yêu vệ, một tên còn lại chính là Thánh Tử Lăng Thiên của Nhật Nguyệt Giáo.
Cho dù là lấy một địch bốn, tôi vẫn không bị bọn chúng áp chế.
Đạo khí không ngừng xoay chuyển, tám loại linh lực dâng trào xung quanh người tôi.
Cả người tôi đều được bao bọc trong tám loại đạo khí.
Trước khi hành động, sức mạnh của một cơn gió lớn đã nổi lên.
Nhưng xét cho cùng thì tôi cũng đang lấy một địch bốn.
Tuy rằng tôi không bị rơi vào thế hạ phong, tuy nhiên vẫn khó có thể áp chế đối thủ.
Mà ngược lại, phe chúng tôi đang dần rơi vào bất lợi.
Bởi vì tất cả các cao thủ bậc Đạo Tôn phía chúng tôi đều đã bị kiềm chế.
Những tên yêu đồ ở giữa bắt đầu áp chế toàn diện lực lượng trung gian của phe chúng tôi.
Lão Phong, Dương Tuyết, Tử U, Tống Sơn Hà, Lý Đông Lôi, Vương Triều Dương và những người khác…
Tuy rằng đều là những nhân tài kiệt xuất trong số những người trẻ tuổi, dù xét về mặt tài năng hay kinh nghiệm chiến đấu, họ đều là những người giỏi nhất trong số những người cùng thế hệ.
Giờ phút này, họ cũng đang phải liều mạng mà chiến đấu.
Khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thế này, nhưng họ vẫn khó có thể ngăn cản được đám yêu đạo kia.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tiếng la hét này đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi vừa quét mắt ra, đã phát hiện lão Phong đang bị một tên yêu đồ nửa người nửa thằn lằn, dùng đuôi hất văng ra ngoài.
Cậu ấy ngã xuống đất, không ngừng ho ra máu.
“Lão Phong…”
Tôi hét lên một tiếng, muốn lao qua đó cứu lão Phong.
Nhưng lại bị bốn gã yêu đạo của Nhật Nguyệt Giáo ngăn cản, không thể nào rời đi được.
“Mày giết em Tuyết của tao, đừng hòng chạy đi đâu cả.
Hôm nay, mày chắc chắn phải chết.”
Thánh Tử của Nhật Nguyệt Giáo, Lăng Thiên, lạnh lùng mở miệng.
Đồng thời, gã còn hợp tác với ba tên còn lại, cưỡng ép giữ chân tôi lại.
Cho dù tôi đã dốc toàn bộ tinh thần lực của mình, dùng thần thức càn quét khắp tới, đạo khí tám màu vận chuyển tới cực hạn.
Thế nhưng, tôi vẫn rất khó thoát thân.
Hơn nữa, bởi vì đang sốt ruột, nên suýt chút nữa tôi đã bị đối phương nắm được sơ hở.
“Chết tiệt!” Tôi tức giận hét lên.
Tôi cần sức mạnh, tôi cần sức mạnh.
Miệng tôi nói không ngừng, Hoả Thiên Công trong người tôi đang điên cuồng lưu chuyển.
Bởi vì, Hoả Thiên Công của tôi có được năng lực ma hoá.
Chỉ cần nồng độ hoá ma đủ cao, sức mạnh của tôi cũng theo đó mà tăng lên.
Hiện tại, tôi đã ma hoá đến 40%, chỉ thêm một chút nữa thôi, có thể tôi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm được nhiều điều như vậy.
Chỉ cần có thể chiến thắng, cho dù bây giờ tôi có tẩu hỏa nhập ma thì cũng được!
Tôi vừa nghĩ, vừa điên cuồng vận chuyển công pháp.
Hoả Thiên Khí đã lên tới 40%, và vẫn tiếp tục gia tăng.
41%, 42%…
Chẳng mấy chốc, nó đã đạt tới 50%.
Giờ phút này, đôi mắt của tôi đã đỏ ngầu như máu.
Hỏa Thiên Khí đã trở thành một màu đỏ rực nồng đậm như màu máu.
Khí tức tiêu cực kia, khiến cho cả 3 gã yêu vệ và tên Thánh Tử Lăng Thiên đang giao chiến với tôi đều cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên.
Lúc này, sức mạnh của tôi cũng đang dần tăng lên.
Giờ phút này, tu vi của tôi đã tiếp cận cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong.
Sau khi đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, chỉ cần cách mỗi một kỳ vị đã là một khoảng cách rất lớn rồi.
Tuy rằng tu vi của tôi chưa thực sự đạt tới cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong, nhưng sức mạnh của tôi rõ ràng cũng tăng lên đáng kể.
Mắt tôi đỏ ngầu, miệng hét lớn:
“Chết hết đi cho tao!”
Nói xong, tôi phóng ra một đường kiếm.