Thế nên mấy vị chưởng môn không chút do dự, tất cả dồn dập ra tay.
Các tiền bối Bạch Nguyệt chân nhân, Liệt Hỏa chân nhân, Phi Hồng chân nhân, Trường Uyên chân nhân, Cực Thượng đạo nhân, Tuyệt Tình sư thái đều dồn dập ra tay.
Nhiều vị tiền bối cùng lúc ra tay, cho dù là cả số lượng hay lực lượng đều đè ép ba người này. Mặc dù ba người này mạnh nhưng cũng không nhấc lên được bao nhiêu sóng gió.
Sau ba tiếng hét thảm, cả ba liên tiếp ngã xuống đất chết tươi.
Giờ phút này, trước thần điện Nhật Nguyệt chỉ còn lại giáo chủ Nhật Nguyệt và Lăng Thiên Thánh Tử.
Lúc này, Liệt Hỏa chân nhân tiến lên một bước, chỉ trường kiếm lạnh lùng nói: "Yêu đạo, bọn chúng chính là kết cục của mày. Còn không bó tay chịu trói."
"Liệt Hỏa, nói nhảm với gã làm gì, ra tay đi!"
Cực Thượng đạo nhân mở miệng, giết thẳng ra.
Bước chân kia cực nhanh, trường kiếm như múa, phảng phất như có phù ấn Thái Cực. Uy lực khôn cùng, mạnh mẽ hiếm thấy.
Thế nhưng, ngay trong nháy mắt Cực Thượng đạo nhân đến gần quỷ ho lao Bạch Diện giáo chủ Nhật Nguyệt.
Tên kia chỉ mới vừa phất tay một cái, ầm một tiếng.
Tông chủ Vô Cực Tông, Cực Thượng đạo nhân cứ thế bị hất tung.
Phải biết, tông chủ Vô Cực Tông đã là cường giả Đạo Tôn trung kỳ rồi đấy.
Kết quả thế mà một chiêu cũng không đỡ nổi, cách không bị hất tung.
"Sư phụ!”
"Cực Thượng sư huynh."
"Cực Thượng đạo hữu."
“...”
Rất nhiều người nhao nhao tiến lên, kéo Cực Thượng đạo nhân trở về.
Mặt mày Cực Thượng đạo nhân cũng trắng bệch, không ngờ tu vi chính mình như thế mà lại bị một chiêu giây lát hất tung.
Điều này, điều này...
Đối phương có tu vi bực nào?
Không chỉ có mỗi Cực Thượng đạo nhân sợ ngây người mà ngay cả tôi đang ở cách đó không xa chứng kiến cũng phải trợn mắt líu lưỡi.
Bởi vì ở đây không ai có thể làm được. Cho dù là tôi có ở trạng thái toàn thịnh thì cũng không thể nào hất tung cao thủ cỡ như Cực Thượng đạo nhân trong một giây.
“Giỏi, rất mạnh.”
“Khí tức vừa rồi chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất nên bần đạo không cách nào phát hiện ra được tu vi.”
“Tên thủ lĩnh này đến cùng có đạo hạnh cỡ nào?”
“Lẽ nào gã đã đi vào đạo rồi, Đạo Thánh ư…”
“E rằng không phải chỉ Đạo Thánh đơn giản như vậy…”
Mấy vị chưởng môn sững sờ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tất cả chúng đệ tử các phái ở đằng sau cũng nhìn đến ngây người.
Một chiêu hất tung Cực Thượng đạo nhân, loại tu vi này đúng là quá mức khủng khiếp.
Nên biết Cực Thượng đạo nhân là một trong năm tông môn lớn của Đạo môn, là tồn tại mạnh nhất - Vô Cực Tông.
Cường giả như vậy một chiêu cũng không đỡ nổi.
Thế thì hôm nay bọn họ, còn có các vị tiền bối đang có mặt ở đây có thể giết được gã không?
Trong lòng mọi người ít nhiều gì đều có chút e ngại.
Nhưng ngay lúc mọi người đang kích động thán phục tu vi và thủ đoạn của đối phương, tên Bạch Diện lại đột nhiên ho khan…
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Gã ho rất dữ dội, ho đến mặt mày xanh tím, giống như muốn ho ra một nửa lá phổi.
“Sư tôn…”
Lăng Thiên liên tục vỗ về sau lưng quỷ ho lao Bạch Diện, gương mặt đầy vẻ lo lắng lên tiếng.
Một màn này nhìn ở trong mắt chúng tôi lại là một loại an ủi.
“Đây, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Ha ha ha, tên này là một kẻ bệnh lao.”
“Không cần phải sợ, thảo nào vừa rồi gã liên tục không ra tay, thì ra vừa ra tay là ho.”
“Mẹ kiếp, mới vừa rồi hù chết tôi rồi. Thật đúng là quỷ bệnh lao, hôm nay thắng chắc rồi.”
“...”
******
Trong lúc nhất thời, sĩ khí bên phe chúng tôi dâng lên cao ngất.
Đối phương là giáo chủ Nhật Nguyệt thì đã sao, tu vi mạnh mẽ thì thế nào?
Chẳng qua chỉ là một tên quỷ ho lao mà thôi, vừa rồi chỉ mới một chiêu đã ho khan sắp chết. Thế này nếu như là đại chiến thì chẳng phải sẽ ho đến hộc máu luôn sao?
Các vị cấp bậc ngang hàng với Bạch Nguyệt chân nhân cũng hơi lộ vẻ tươi cười, sau đó Bạch Nguyệt chân nhân nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đây:
“Chư vị, bản thân tên yêu đạo này đang mắc phải bệnh nặng, bây giờ không giết thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lên đi…”
Bạch Nguyệt chân nhân rất thẳng thắn, vừa mở miệng nói một phen, ba thanh kiếm sau lưng đã cùng lúc bắn ra.
Các vị chưởng môn tiền bối cũng dứt khoát ra tay.
Đối diện với cường giả như vậy, đệ tử Đạo môn bình thường còn sống sót hoàn toàn không có năng lực tham chiến.
Sân chơi vô hạn tiếp cận Đạo Thánh đó có thể hoàn toàn ngăn trở bọn họ.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể quanh quẩn ở vòng ngoài mà thôi, chỉ có cường giả cảnh giới Đạo Tôn mới có thể đi vào sân đánh một trận.
Tôi cũng đã đạt tới Đạo Tôn nên cũng đi lên một bước, muốn vào tham chiến.
Nhưng lúc này, Dương Tuyết đột nhiên kéo tôi lại: “Cần phải cẩn thận.”
Tôi mỉm cười nói với Dương Tuyết: “Yên tâm, tôi chắc chắn không chết được đâu.”
Nói rồi, tôi và những người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái. Sau đó lão Phong, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh, Tử U và cả Tống Sơn Hà đều không chút do dự giơ kiếm lên xông tới.
Các vị ngang hàng với Bạch Nguyệt chân nhân đã giết qua tới khu vực lân cận.
Giáo chủ Nhật Nguyệt đúng là rất mạnh, cho dù có bị lao phổi thì gã vẫn có thể đánh ra từng luồng từng luồng khí yêu năng.
Khí tức kia vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Đạo Thánh.
Đạo Thánh, đây chính là vượt qua thêm một bước nữa sẽ tiến vào Tiên Đạo ngưỡng vọng.
Đạt tới cảnh giới này thì sẽ có thể dùng tinh thần quét nhìn, cách không lấy vật, hạ bút thành văn. Thậm chí còn có thể ngự vật mà đi.
Nhưng ở cái thời đại mạt pháp này, người có thể đạt tới loại cảnh giới này sợ là không có. Vậy mà không ngờ, tên giáo chủ Nhật Nguyệt ở trước mặt lại có đạo hạnh như vậy.