Đáng tiếc, tên này lại là một kẻ bệnh lao. Hôm nay gã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Yêu năng mạnh mẽ ngăn cách chúng tôi, tạo thành một tấm lá chắn che chở.
Lá chắn lờ mờ có thể thấy được nhân vật bên trong, nhưng không thấy rõ, cũng không nghe rõ lời nói bên trong.
Lúc này, các vị có đẳng cấp ngang với Bạch Nguyệt chân nhân liên tục tấn công lá chắn yêu năng, giống như muốn phá vỡ nó, nhưng bọn họ có làm cách nào thì lá chắn cũng không vỡ, hoàn toàn không thể nào lay chuyển được.
Hơn nữa tôi còn phát hiện Lăng Thiên ở trong lá chắn bảo vệ đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt giáo chủ Nhật Nguyệt.
Tôi nhìn qua giáo chủ Nhật Nguyệt, trong miệng gã dường như đang nói gì đó.
Vậy mà giáo chủ Nhật Nguyệt lại mỉm cười, sau đó giao một cái lệnh bài cho Lăng Thiên. Trong miệng lại nói mấy câu gì đó.
Lăng Thiên nhận lấy lệnh bài, tiếp tục nói mấy câu gì đấy, cuối cùng dập đầu ba cái với giáo chủ Nhật Nguyệt.
Nhất thời hai tay giáo chủ Nhật Nguyệt kết ấn, chỉ vào tổ nguyên đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Trong nháy mắt, khí tức mạnh mẽ dao động. Khí tức tổ nguyên kia đột ngột phát nổ, chỗ đó tựa như xuất hiện một cái hang động tối om.
Lăng Thiên mới vừa rồi còn quỳ dưới đất đã bị hút thẳng vào, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đây, đây là yêu pháp gì?
Trong lòng mỗi người đều rất giật mình. Chẳng qua sau khi bọn họ đạt tới loại cấp bậc này rồi, cho dù có cảm thấy giật mình ra sao thì cũng vẫn điên cuồng công kích lá chắn yêu năng.
Sau khi quỷ bệnh lao Bạch Diện giáo chủ tiễn Lăng Thiên đi xong mới bụm miệng ho khan cả buổi, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hạt châu tổ nguyên đến ngẩn người.
Không biết gã đang nghĩ điều gì, chắc là đang làm ra quyết định nào đó.
Cuối cùng, gã giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên truyền âm ra ngoài nói: “Hôm nay sẽ để cho các người biết. Thần uy của bản tôn là thứ mà các người không thể mạo phạm.”
Giọng nói có vẻ trầm thấp, trong trầm thấp còn bao hàm cả ý muốn giết chóc.
Hơn nữa, sau khi gã nói dứt lời, vậy mà lập tức với tay cầm hạt châu tổ nguyên đang lơ lửng kia vào trong tay, nhìn chúng tôi bao vây xung quanh công kích lá chắn yêu năng, cuối cùng một hơi nuốt vào trong bụng.
Tôi nhìn tới đây, hơi nheo mắt.
Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành. Tên giáo chủ Nhật Nguyệt này đã có năng lực đưa Lăng Thiên rời đi thì tại sao lại không tự đưa bản thân mình rời đi?
Tôi nghĩ có hai cái đáp án.
Thứ nhất, gã không thể nào đưa được hai người rời đi nên chỉ có thể ở lại triển khai trận chiến sau cùng với chúng tôi.
Thứ hai, gã là một con quỷ bệnh lao, không sống nổi, thế này là đang muốn chết chung với chúng tôi.
Nhưng bất kể là cái nào thì với chúng tôi mà nói đều vô cùng nguy hiểm.
Loại kẻ địch đã quyết chí muốn chết này, bình thường đều rất mạnh và khó giải quyết. Người ta không cần mạng chiến đấu với bạn, sức chiến đấu dạng này bình thường đều sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Bây giờ, gã còn ở ngay trước mặt mọi người nuốt cái thứ tổ nguyên quái gở này vào. Có trời mới biết gã định làm gì.
Trong lúc tôi còn đang âm thầm suy tư, đồng thời chỉnh sửa lại những thông tin này.
Bạch Diện giáo chủ đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: “A…”
Vẻ mặt kia trông như đang rất đơn đớn. Khí tức yêu năng cả người trong nháy mắt bộc phát. Khí đen tổ nguyên kia trong giây lát đã bao bọc gã lại.
Ầm một tiếng nổ tung.
Một luồng lực lượng còn hùng hậu hơn mênh mông hơn, tựa như gợn sóng đánh tới, xuyên thấu qua bức tường lá chắn, đập thẳng lên trên người cả đám chúng tôi.
Trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nhao nhao chặn lại.
Không hiểu sao khí tức này lại vô cùng mạnh mẽ, cả đám bị đánh bay ra hơn mười mét.
Đông đảo đệ tử Đạo môn đứng ở đằng xa cũng bị uy áp và xung kích của khí tức yêu năng này đánh trúng.
Người bị thương hoặc là không kịp đề phòng đều liên tiếp bị đánh bay, hoặc là miệng phun máu tươi.
Trong lúc nhất thời, cả quảng trường người ngã ngựa đổ, tiếng kêu rên không ngớt. Thậm chí có hai tên đệ tử bởi vì ở gần phía trước quá nên đã bị khí tức yêu năng này đánh chết tươi.
Hay, hay cho yêu năng thật mạnh.
Tôi cắn răng, khí tức yêu năng trong cơ thể đang khuấy động lên.
Khí tức này đã không còn là cảnh giới Đạo Tôn có thể ngăn cản. Nếu như đối diện với bất kỳ người nào đang có mặt ở đây thì bất kỳ ai cũng không đỡ nổi.
Vào thời khắc này, giọng nói của tiền bối Kỳ Lân đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Không xong rồi nhóc con, trong cơ thể tên này có Long Nguyên. Thực lực đang tăng vọt lên, đã vượt qua tôi rồi. Đi mau, mau rời khỏi chỗ này…”
Giọng tiền bối có vẻ nóng nảy, thậm chí còn kèm theo một chút vẻ kiêng kỵ.
Nhưng lúc tôi nghe được lời này, trong đầu chỉ ‘ong’ lên một tiếng.
Thật giống như sấm sét giữa trời quang, thân thể cứ thế đờ ra, vượt qua tiền bối Kỳ Lân luôn sao?
Tôi cứ tưởng rằng tiền bối bây giờ đã là tồn tại bật hack của tôi. Thế mà tên này còn vượt qua cả tiền bối sao?
Còn có Long… Long Nguyên nữa ư?
Đột nhiên chơi lớn gì vậy chứ, ở thời đại mạt pháp mà còn có loại thần thú mạnh mẽ như rồng tồn tại ư?
Trong lúc tôi còn đang giật mình, quỷ ho lao Bạch Diện kia liên tục thét lên, khí tức yêu năng cuồn cuộn ngất trời, đột nhiên phát ra một tiếng rồng ngâm.
“Gào…”
Tiếng động kia xé tan đêm tối, xông phá chân trời, vang vọng khắp cả núi Nhật Nguyệt. Một cỗ khí tức còn mạnh hơn nữa bắt đầu xung kích bốn phương.
Không chỉ có thể, thân thể của giáo chủ Nhật Nguyệt đứng trong lá chắn yêu năng cũng cấp tốc sinh ra biến dị.
Tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được sinh ra vảy cá. Trên đầu mọc ra sừng hươu, thân thể ở cách mặt đất trôi lơ lửng, bắt đầu dài ra, hơn nữa còn biến lớn. Thân thể mắt mũi tay chân đều đang sản sinh ra chín loại biến hóa đặc thù…